Em gái tôi cũng cười, nói: "Anh, là anh nói đấy nhé, anh không được làm việc xấu vì em đâu, nếu thế, em thà không chữa bệnh nữa."
Nghe được lời này, lòng tôi dịu hẳn, mắng một câu: "Bé ngốc, không được nói linh tinh." Xong rồi tôi bảo nó chú ý sức khỏe, có việc gì phải nói với tôi luôn.
Dập máy, tôi gọi ngay cho anh Đậu, hỏi anh ấy ở đâu? Anh ấy nói anh ấy đẫn mấy anh em đi dạy dỗ mấy thằng oắt không ngoan ngoãn, tôi nói: "Tối nay đến quán bar 'Hằng Nga' uống rượu."
Anh Đậu lặng im một lúc, nói: "Quán bar Hằng Nga? Đó không phải địa bàn của Bào Văn sao?"
Tôi nói: "Đúng, thời gian trước Bào Văn mới lấy được quyền bảo kê của quán bar đó. Quán bar đó ở khu Tê Hà là một trong ba quán tốt nhất, gần làng đại học, bên ngoài thì nói là mở cho sinh viên, nhưng thực ra là treo đầu dê bán thịt chó, trai bao hay gái bao chẳng thiếu cái gì, bên trong còn thiết kế một sòng bạc nhỏ, có thể cược bằng tiền, có thể là phụ nữ, cũng có thể là chính mình, tóm lại chỉ cần đối phương đồng ý, anh lấy gì ra làm chip đánh bài cũng được."
"Vì cách chơi của sòng bạc nhỏ này mới mẻ, nên khá có tiếng ở khu đó, mỗi tháng lợi nhuận ròng tính khiêm tốn không dưới bốn trăm nghìn, là một cái cây hái ra tiền thực sự. Ngày trước quán bar đó là đàn em của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2663849/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.