Ổn định tinh thần, tôi cắn răng nghĩ chờ đến lúc quay video cảnh làm nhục Bào Văn, sẽ đem tất cả những tủi nhục trong quá khứ trả lại hết cho cô ta. Hơn nữa, cô ta còn hại chết con của tôi.
Nghĩ tới đứa bé, nghĩ tới em gái hồn nhiên của mình, nỗi hận trong lòng giúp tôi chiến thắng sợ hãi. Tôi mở cửa bước nhanh vào nhà, để cho anh Đậu khóa lại cửa từ bên ngoài. Tôi không dám bật đèn, chỉ mở đèn điện thoại, khom lưng trốn vào phòng ngủ của Bào Văn trên tầng hai.
Vừa bước vào, tôi suýt chút bị dọa chết vì trên giường rõ ràng có người nằm. Tôi theo bản năng chạy trốn, chạy được mấy bước không thấy ai đuổi theo , lại cảm thấy hơi kì lạ, tôi tắt đèn điện thoại, sau đó mới rón rén quay lại phòng.
Người kia vẫn ngủ say như chết, nằm im trên giường không nhúc nhích. Tôi cong lưng quỳ gối bò đến cạnh giường, thấy người đó vẫn không tỉnh lại, liền rút trong túi áo ra một con dao găm dí sát vào cổ hắn hét lên: “Đừng nhúc nhích!”
Không thấy động tĩnh gì, ngay cả tiếng hít thở tôi cũng không nghe thấy. Tôi nghi ngờ mở đèn pin lên, hóa ra thứ nằm trên giường vốn không phải người mà là búp bê bơm hơi, còn là búp bê bơm hơi đeo mặt nạ chàng hề.
Tôi kéo mặt nạ ra, phát hiện khuôn mặt con búp bê này có chút giống tôi, hẳn là được đặt làm riêng. Trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2663783/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.