Lời trêu trọc của cô ấy khiến toàn thân tôi tê dại, đỏ mặt nhìn cô ấy. Tô Nhược Thủy cởi chiếc tất dài trên chân ra, nhét vào tay tôi nói: “Rất thơm đấy, cậu có muốn ngửi thử không?”
Thật đúng là yêu tinh!
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, đặt nó ở trên mũi ngửi một chút, làm chị ấy đắc ý bật cười, đồng đẩy tôi ra ngoài cửa nói: “Chị đây không thích ly biệt, không tiễn cậu đâu.”
Tôi gật đầu, nói cô ấy tự chăm sóc bản thân thật tốt, dạo gần đây phải cẩn thận, nhìn cô ấy đóng cửa rồi mới xoay người đi xuống lầu.
Sau khi lên xe, Triệu Côn Bằng bắt đầu lái xe, tôi nhắm mắt nghĩ ngơi, muốn nghỉ ngơi hẳn hoi một lúc.
Đi được nửa đường, Triệu Côn Bằng đột nhiên nói: “Có người đi theo chúng ta.”
Tôi giật mình, vốn đang nhập nhèm buồn ngủ bỗng tỉnh táo hẳn, căng thẳng nhìn về phía sau, chỉ thấy có một chiếc xe theo sát phía sau, nhưng do ánh sáng nên không nhìn rõ hình dáng người ngồi trong, tôi nói: “Anh Triệu, làm thế nào bây giờ?”
Triệu Côn Bằng lạnh lùng nói: “Chỗ này không tiện hành động, chúng ta dẫn bọn chúng đến một nơi hẻo lánh đánh một trận, xem chúng còn dám theo dõi chúng ta nữa không.”
Tôi giơ ngón tay cái lên, vô cùng sùng bái nói: “Anh Triệu thật khí phách.”
Vừa dứt lời, ngã rẽ phía trước đột nhiên xuất hiện ánh đèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2663777/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.