Chương trước
Chương sau
Mallory bên cạnh nhìn nhau, sau đó cười haha.

Theo góc nhìn của Tần Vạn Hào, Tony đã trèo qua bức tường của ngôi miếu từ trên ngọn cây, nhảy vào rồi.

Nhưng không lâu sau khi Tony vào miếu, đột nhiên có một tiếng kêu rất thảm thiết truyền ra.

"A!!"

Tần Vạn Hào sửng sốt.

Ông ta vội vàng dùng kính viễn vọng quan sát bên trong ngôi miếu, xem chuyện gì đã xảy ra?

Nhưng vì sai góc độ nên dù quan sát thế nào thì ông ta cũng không thể nhìn thấy gì.

Mallory vừa nghe thấy tiếng hét của Tony.

Vẻ mặt nhàn hạ ban đầu dần trở nên nghiêm trọng.

Tony tuy không cao to nhưng ít nhất cũng được xếp vào top 5 trong đội của Mallory.

Ưu điểm của Tony là tốc độ.

Nếu không phải sinh tử, không ai trong đội của Mallory có thể giữ chân Tony trong lúc cậu ta chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng Mallory thực sự đã nghe thấy tiếng hét vừa rồi!

Ngay sau đó, Tần Vạn Hào đột nhiên hét lên: "Cậu Mallory, mau nhìn đi!"

"Cao thủ mà cậu phái xuống hình như đã bị tống ra khỏi miếu rồi kìa".

Lúc này, liền nhìn thấy ở cổng miếu, một ông già có vẻ như đi không nổi nữa, đang từ từ kéo Tony ra khỏi miếu.

Lúc này, Tony đã không còn ý thức.

Cậu ta nằm mềm oặt trên mặt đất, giống như một cái bao tải, mặc cho ông già kia tùy tiện lôi kéo.

Sau khi ông già tống Tony ra khỏi ngôi miếu, ông ấy đã ném thẳng cậu ta ra lối vào của ngôi miếu.

"Có chuyện gì vậy? Cậu Mallory, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Ngôi miếu này có thể ăn thịt người sao?"

Mallory không nói gì.

Chỉ là tia sáng dữ tợn lộ ra trong mắt gã càng ngày càng tàn nhẫn.

Không lâu sau, có hai cụ già từ trong làng đi tới.

Hai cụ già đi lại trông không nhanh nhẹn lắm nhưng họ khá khỏe.

Cả hai khiêng Tony xuống một ngôi nhà đổ nát gần đó.

Mở nắp quan tài và ném Tony vào.

Làm xong, hai cụ già phủi tay rời đi một cách nhẹ nhàng.

Có vẻ như họ thường làm loại chuyện này.

"Cậu Mallory, người của cậu hiện đang nằm trong quan tài, có nên cử người qua xem thử không?"

Mặc dù trên mặt Tần Vạn Hào tràn đầy vẻ quan tâm săn sóc.

Thực ra, ông ta đang mở cờ trong bụng.

Mallory còn chưa làm gì, thì lúc này đám người Lý Phong đã tiến vào lúc nãy.

Từng người một bước ra khỏi miếu một cách vui vẻ.

Giống như cầu thần bái Phật đã linh nghiệm vậy.

Trên khuôn mặt mỗi người đều mang theo một nụ cười.

Đám người Lý Phong xuống núi và ra khỏi làng ngay dưới mũi của đám người Tần Vạn Hào, Mallory.

Tần Vạn Hào và Mallory nhìn nhau.

Họ nhanh chóng dẫn mọi người xuống sườn núi.

Bọn họ cũng không vội theo bước chân của Lý Phong, mà đi tới cổng miếu.

Ông cụ vẫn cuộn tròn như trước, ngồi trên ghế, đôi mắt đờ đẫn.

Người đàn ông cường tráng dưới quyền Mallory bước nhanh về phía trước, nắm lấy cổ áo cụ già, vừa nói tiếng Anh vừa phun nước miếng vào ông cụ.

Nhưng ông cụ nghe không hiểu nên ngơ ngác nhìn người đàn ông lực lưỡng.

Mallory bước tới và nói với ông cụ.

"Lão già, tôi muốn biết vừa rồi chuyện gì đã xảy ra?"

"Tại sao người của tôi khi vào lại bị đối xử như vậy?"

"Còn đám người kia lại vui vẻ bước ra như thế?"

Kết quả là ông cụ đã nói một câu khiến Mallory không





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.