Chương trước
Chương sau
Tô Nhược Thủy đi đến bên cạnh tôi, nở nụ cười quyến rũ nhìn tôi nói:" Nếu như em trai tân muốn hợp tác với chị đây vậy thì hợp tác thôi. Cậu hôm nay đến tìm chị là vì chuyện này sao?"



Tôi cũng không nói dong dài cái gì với Tô Nhược Thủy nữa mà nhanh chóng nói với cô ta điều tôi muốn nói, tôi nói hi vọng Tô Nhược Thủy có thể tiếp tục đến hát ở quán bar Bản Sắc, tôi đã chuyển lời của Hoàng Tam rồi, nói hắn ta muốn chung sống hòa bình với Tô Nhược Thủy.





Tô Nhược Thủy cười nói không thành vấn đề, cô ta nói dù sao tôi cũng đã mở lời rồi, tự nhiên sẽ giúp tôi, tôi cũng không biết là thật hay giả nữa.





Sau đó tôi có do dự một phen, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà hỏi Tô Nhược Thủy: "Chị Thủy, kì thực tôi muốn hỏi chị một câu, không biết là có nên hỏi hay không."



Tô Nhược Thủy bảo tôi hỏi đi, thế là tôi liền hỏi cô ta, tại sao lại phải ở bên cạnh Bào Văn để theo dõi cô ấy, tôi hỏi cô ấy rốt cuộc Bào Văn là thân phận như thế nào, không phải đơn giản chỉ là tiếp viên hàng không thôi sao?"



Tô Nhược Thủy dùng đôi mắt mê hoặc người khác nhìn tôi, cười nói: "Cậu thật sự muốn biết sao?"



Tôi nói rất muốn biết, tôi còn nói tôi chỉ là tò mò thôi chứ nhất định không nói ra ngoài.



Cô ta trực tiếp bảo tôi: "Cậu nằm xuống đi tôi mới nói được cho cậu biết."



Nhất thời tôi có chút lờ mờ, không biết ý của Tô Nhược Thủy là gì, lẽ nào muốn tôi nằm xuống ngủ cùng cô ta, cô ta mới nói cho tôi biết sao?



Tô Nhược Thủy hình như đã nhìn ra điều tôi đang nghĩ trong đầu, cười quyến rũ nói: "Em trai, cậu lại nghĩ linh tinh rồi, ý của tôi là chỉ có khi cậu nằm xuống, trở thành một người chết rồi thì tôi mới nói cho cậu biết, bởi vì chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật thôi."



Nghe xong lời Tô Nhược Thủy nói, thì tôi đã hiểu ra cô ta không đời nào sẽ nói với tôi.



Cho nên tôi cũng không nhiều chuyện hỏi cô ta nữa, quan hệ giữa chúng tôi vẫn chưa tốt đến mức độ đó, hôm nay miễn cưỡng thì có thể gọi là bạn bè thôi, tôi không thể được voi đòi tiên thêm nữa.



Thế là tôi liền tạm biệt Tô Nhược Thủy, trước lúc tôi rời đi, Tô Nhược Thủy còn cười cười ý giữ tôi lại, hỏi tôi có muốn ở lại ngủ cùng không, làm tôi sợ bỏ chạy lập tức, tôi thật sự sợ nếu ở lại chỗ đó lâu thêm một giây, tôi sẽ không giữ được mình mất.



Sau đó thì tôi về nhà, bởi vì một đêm trằn trọc không ngủ được, cho nên vừa ngủ liền ngủ một mạch đến chiều ngày hôm sau đến khi bị một trận ồn ào làm cho tỉnh dậy.



Đó là do cuộc cãi vã giữa cặp mẹ con Bào Văn và Trần Nhã làm cho tôi giật mình nên tỉnh giấc.



Không hay rồi, Bào Văn hạ cánh về rồi, Trần Nhã cũng tìm tới cửa rồi, Trần Nhã liệu có khi nào đem chuyện tôi nói với bà ấy nói ra, rồi chất vấn Bào Văn không?



Tôi sợ tới mức dựng cả lỗ tai lên, rất nhanh tôi đã nghe tiếng Trần Nhã nói: "Tiểu Văn, con còn mặt mũi quay về nữa à, chuyện xấu hổ mà con làm mẹ đều biết hết rồi."





Bào Văn bực tức nói: "Mẹ, lại làm sao nữa vậy? Mẹ lại nghe được ở đâu tin lá cải vậy?"







Trần Nhã tức giận nói: "Không phải tin lá cải, con thành thật nói với mẹ đi, có phải con và Trần Danh không có một chút tình cảm nào với nhau? Con có phải là dùng tiền để mua nó về lừa mẹ không? Có phải con và nó chưa quan hệ với nhau, nó cũng không có khả năng sinh đẻ, có đúng không?"







Trần Nhã liên tiếp hỏi dồn dập, khiến cho Bào Văn trong nháy mắt ngây ngốc cả người.

















Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.