Ngày thứ hai thức dậy, vội vội vàng vàng chạy đến văn phòng đã thấy Hạ Thiên Liênmấy ngày nay không thấy bóng dáng đâu, đang ngồi trên vị trí của cô đợisẵn, Lạc Trăn vô thức giơ tay nhìn đồng hồ, may quá, vẫn còn hai phútnữa, chưa tính là trễ.
“Nếu trưa nay không có nhiệm vụ gì thì ra ngoài với anh một chuyến.” Nói xong xoay người bước vào phòng làm việc.
Lạc Trăn có chút mơ hồ sờ sờ cổ, ông sếp này cũng tự thể nghiệm quá đi, ngay cả phân phó công việc cũng phải đích thân chạy qua.
Chẳng quangoài buổi trưa, mấy ngày tiếp theo Lạc Trăn đều theo Hạ Thiên Liên chạy ra ngoài, lấy tài liệu học hỏi kinh nghiệm, tuy mệt nhưng cũng thú vị,vì thế căn bản đối với mấy ngày ra ngoài này Lạc Trăn cũng tương đốihăng hái tràn trề.
“Hạ ThiênLiên, sao đột nhiên anh lại nhớ ra cần phải mời em một bữa đại tiệc hả,không phải lừa đảo đấy chứ?” Tuy cảm thấy vị lãnh đạo này đối đãi giảtạo, làm việc mưu lợi mà cũng coi như là một kẻ tiểu nhân, còn khi không xum xoe lại thấy có chút khó hiểu, đương nhiên nói đi nói lại, cuốicùng Lạc Trăn vẫn ngoan ngoãn cùng vào một nhà hàng cơm Tây.
“Mời em ăn một bữa cơm cũng cần nhiều lời thế sao.” Hạ Thiên Liên bất giác bật cười.
Lạc Trăn cởi chiếc mũ che nắng thời thượng xuống ngắm nghía trong tay, một tay nhântiện kéo cánh tay sếp lớn Hạ, “Đây gọi là hành sự thận trọng, mẹ emthường nói mà —-” Đang muốn phát huy nền giáo dục của mẹ yêu dấu mộtphen, người đi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-bao-gio-sang/35152/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.