ạc Trăn dừng xe trước một khu biệt thự đơn độc giữa sắc trắng và xanh.Mạc Hoành xuống xe trước, sau đó ấn mậtkhẩu vào cổng, Lạc Trăn đứng ở cửa một lúc lâu, cân nhắc xem nên đi haykhông, Mạc Hoành nãy cũng không nói mời cô vào ngồi, hoặc kiểu như mờicô lập tức đi ngay.
Mạc Hoành nghe tiếng bước chân tới gần, mới đi đến trước tủ đựng đồ lấy hộp thuốc.
Lạc Trăn bước qua nhận hộp thuốc trongtay anh rồi đi thẳng đến ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống, lụctìm thuốc khử trùng và bông băng.
Mạc Hoành đến gần ngồi bên cạnh.
Quấn miếng bông lên que tăm, nhúng mộtít thuốc khử trùng, ngẩng đầu thấy Mạc Hoành đang nhìn mình chăm chú,điềm tĩnh cúi đầu khẽ nâng cánh tay phải bị thương của anh lên chậm rãibôi thuốc.
Hai người chẳng ai nói chuyện, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Dần dần, không khí có phần trở nên kỳlạ, cho dù cúi thấp đầu, Lạc Trăn cũng có thể dễ dàng cảm giác được MạcHoành đang nhìn cô, mà cái nhìn ấy khiến cô cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Một chốc sau hương vị mơ hồ bao trùm lên tất cả. Trước khi chưa thể phản ứng được gì, cánh tay của Mạc Hoành đãvững vàng vòng lấy eo cô, Mạc Hoành kéo Lạc Trăn gần bên mình, ngón taython dài luồn vào mái tóc đen nhánh mượt mà…
“Lạc Trăn…” Giọng nói vẫn lãnh đạm như trước lúc này lại nghe dịu dàng đến lạ.
Lạc Trăn thực sự cảm thấy giây phút này cô hẳn phải lập tức đứng lên bỏ chạy mới tương đối sáng suốt.
11 giờ 7 phút giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-bao-gio-sang/35149/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.