Bảy giờ kếtthúc công việc, một cậu trai nom đáng yêu thò đầu vào, thẹn thùng vôcùng hỏi Lạc Trăn có muốn cùng đi ăn tối. Người khôn khéo như Lạc Trăntự nhiên cũng nhận ra chút tâm tư cỏn con của cậu nam sinh Thạch Lưunày, chẳng qua, hiện giờ cô hoàn toàn không có ý đó, hơn nữa, tại saongay ngày đầu tiên đi làm đã đụng phải loại tình huống này hả! 
Đang cânnhắc xem nên từ chối thế nào, tiếng chuông điện thoại lảnh lót vang lên, Lạc Trăn cảm thấy quả là đúng lúc, bình thường nghe chuông điện thoạirất phiền phức nhưng lúc này lại nghe như âm thanh từ thiên nhiên, trăng thanh gió mát, tinh thần phơi phơi, vừa nghe là Liên Ân gọi tới tinhthần lập tức nứt vỡ! Bắt đầu bằng một tràng tiếng địa phương, Lạc Trăntổng kết lại tí xíu, còn nhặt ra Tam Tự Kinh trong hai phần ba đó, đại ý là —- về bao ngày thế mà không thèm đi tìm anh, chết đi. 
Lạc Trăncười khổ lắc lắc điện thoại, “Xin lỗi, tôi có hẹn rồi.” Thực ra hiệngiờ, cô thà ra ngoài ăn cơm cùng cậu nam sinh trước mắt này, ít nhất sẽkhông phải thấy cảnh đổ máu! 
Lạc Trăn chạy thục mạng đến club GNLB, địa chỉ chủ nghiệp của Liên Ân. 
Vừa bước vào đã có một anh chàng đẹp trai chạy tới, “Chị Lạc! Là chị thật à! Em nghe KIN kể mà vẫn chưa tin được!” 
Lạc Trăn có chút sửng sốt, “À, hóa ra là Tiểu Cửu, lâu lắm không gặp.” 
Cửu thiếu cười nói, “Đúng là đã lâu lắm rồi! Hai năm còn gì.” 
“Đúng thế đúng thế, xem này, cậu đã lớn như vậy rồi.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-bao-gio-sang/35147/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.