Quán bar TODU, vì chưa quá khuya nên người không nhiều. 
Nơi này tuylà Hạ Thiên Liên dẫn tới, vừa khéo lại là địa bàn của Liên Ân, Liên Ânđã chơi với Lạc Trăn cùng Thẩm Hạ Thụy từ hồi mẫu giáo, Liên Ân cưng Lạc Trăn và Thẩm Hạ Thụy đã có tiếng khắp từ trong ra ngoài, sau này LiênÂn tới Thiên Tân học đại học, nhưng chưa đến một năm đã bị trả về, hômđó Liên Ân chạy đến trường E tìm Lạc Trăn và Thẩm Hạ Thụy, Thẩm Hạ Thụytrông thấy Liên Ân, phản ứng đầu tiên là xông đến vỗ đôi vai nhỏ của côbạn, khen rằng Thiên Tân là cái trường đại học rất được nhé, ngay cảnghỉ thu cũng có! Khi ấy, đương lúc lá phong ngập núi. 
Lạc Trăntừng hỏi Liên Ân năm đó có hối hận điều gì không, kết quả ông anh cô rất khí phách nói, hối hận cái rắm vẫn hãnh diện kia mà! Lạc Trăn khônghiểu, hỏi vì sao lại hãnh diện? Liên Ân bảo, sự ra đi của mình là mộtđóng góp lớn cho nguồn tài nguyên nước của Thiên Tân. Nếu như mỗi ngườiđều hiểu chuyện như Liên Ân, hy sinh cái tôi cá nhân thành toàn cho tậpthể, như vậy tổ quốc của chúng ta giờ đây không biết đã lớn mạnh biếtchừng nào, chí ít thì cũng không thiếu nước, đây là suy nghĩ duy nhấttrong đầu Lạc Trăn lúc đó. 
Lạc Trăn quen đường sải bước vào trong. 
Hai nămkhông đến, phục vụ mới vào chẳng có mấy người biết Lạc Trăn, trừ mộtngười pha rượu nịnh nọt lao ra khỏi quầy bar, “A! Chị Lạc! Đây có phảichị Lạc Trăn không?!” “… KIN?” 
“Đúng rồi đúng rồi! Trí nhớ chị Lạc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-bao-gio-sang/35145/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.