Lạc Trăn lái xe đưa Mạc Hoành về nhà, lúc này không hề nghĩ tới việc để người khác làm hộ, cam tâm tình nguyện làm tài xế.
Mạc Hoànhdựa người vào ghế, đầu rủ xuống, đôi mắt nhắm chặt hơi nhíu mày, dườngnhư giấc ngủ không được vững an, mà đôi lúc lại phát ra những thanh âmrì rầm càng lộ ra một phần thống khổ trong men say.
“Thật là,không biết uống thì đừng có uống!” Nhìn anh thế này, trong lòng Lạc Trăn thật ra cũng rất rối loạn, vươn tay sờ sờ trán anh, Mạc Hoành trước kia uống rượu dù ít dù nhiều cũng sẽ sốt cao, nhưng vì điều kiện không hayuống nên hầu như không có chuyện gì xảy ra.
“Nếu về sauanh còn giày vò tôi thế này, coi tôi không mách mẹ anh chắc.” Thật raLạc Trăn chỉ mới gặp mẹ anh có một lần, là hôm tiệc sinh nhật của bà ấybị Mạc Hoành ép kéo đến, lúc đó Mạc Hoành chỉ nói một câu, “Con dâu xấucũng phải gặp mẹ chồng.” Đệm vào đó là nhờ chữ xấu này mà Lạc Trăn tranh luận với Mạc Hoành cả nửa ngày, đến khi người nào đó sửa chữ xấu thànhđẹp mới thôi.
Cảm giáclạnh buốt trên trán khiến Mạc Hoành bất giác thở dài trầm mặc, hơn nữacòn nhân tiện vươn tay phủ lên mảnh lạnh buốt kia.
Đèn đỏ bật sáng giữa ngã tư đường, chiếc xe dừng lại.
“Tỉnh rồi à?” Tay phải Lạc Trăn bị nắm chặt, quay đầu sang nhìn.
Đôi mắt mởto phủ một tầng men say, lẳng lặng ngóng nhìn bóng dáng trước mắt như ảo như thật, sau đó, chậm rãi, con ngươi đen láy như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-bao-gio-sang/1959707/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.