“Mạc Hoành,từ nhỏ đã sống cùng ông ngoại ở Ninh Hạ, ông ngoại cưng chiều nó, môitrường ở Ninh Hạ rất tốt, dưỡng bệnh rất ổn, nhưng mà, sống ở đó, chưanói đến việc tiếp xúc với mọi người không nhiều, bản thân Mạc Hoành cũng không thích nói chuyện, càng ngày càng khép kín, về sau sức khỏe tốthơn một chút, ông ngoại cuối cùng cũng yên tâm để nó trở về.” “Trườnghọc mới, học sinh mới vào bị lạc lõng là chuyện bình thường. Trở về nhà, trẻ con trong xóm nhỏ phớt lờ nó, nói nó có bệnh, sẽ truyền nhiễm. Cómột lần nó té xỉu ngoài sân, chẳng có ai đến đỡ, chẳng có ai chạy đi báo với người lớn, tôi lên trung học, cấp ba, hơn sáu giờ mới về đến nhà —- thấy em trai mình nằm trên sân đá lạnh ngắt. Khi ấy, tôi rất hận, hậnkhông thể đánh chết mấy người kia, đứa trẻ mới hơn mười tuổi, sao tráitim con người lại tàn nhẫn đến vậy!” “Tính cách Mạc Hoành khá trầm, mấyđứa trẻ khác trèo cây leo tường, nó thì đọc sách, thành tích của nó rấttốt, năm nào cũng đứng thứ nhất.” “Nhà bên cạnh có một đứa bé, lúc bắtđầu lên trung học, chơi khá thân với Mạc Hoành, bạn cùng lớp, cái gìcũng đem ra so sánh với Mạc Hoành từng tí một, thành tích ở trường, bàitập nghỉ hè, Mạc Hoành không thích so bì với người ta, nhưng có được một người bạn, trong lòng nó rất vui.” “Cái năm trung học ấy, xảy rachuyện. Mạc Hoành tạm nghỉ học nằm viện nửa năm.” “Em trai của tôi, từnhỏ đến lớn đều rất kiên cường, ngã bệnh, tiêm thuốc, truyền dịch, làmtrị liệu, đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-bao-gio-sang/1959621/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.