29
Chúng tôi gặp Lâm Cảnh trên đường đi.
“Thật trùng hợp, haha, hai người muốn đi ăn cơm sao, anh cũng vậy.” Anh ta cười sảng khoái.
Anh ta khăng khăng kể chuyện cười với tôi dọc đường đi, cố gắng làm tôi cười.
“Sao em không cười?” Lâm Cảnh nhìn tôi.
“Em có điểm cười rất cao, cũng không thích cười lắm."
"Hả? Cao thế nào?" Lâm Cảnh thắc mắc.
“Chắc là cao 1m89 đi.” Tôi nhìn Ngụy Trạch Thu bên cạnh.
Lại bổ sung một câu, “Cứ gặp là cười.”
Tôi cười, Ngụy Trạch Thu nhìn tôi cũng cười theo.
Lâm Cảnh nói một câu hiểu rồi, sau đó cũng không làm phiền tôi nữa.
30
Ngụy Trạch Thu nói chỉ cần anh đem ngọc bội để dưới gối đầu.
Anh ấy gối lên gối đầu, thì tôi liền dịch chuyển qua.
Sau đó, tôi phát hiện ra rằng chỉ cần tôi trẻ con nói rằng tôi bị lạnh, tôi khó chịu hay tôi bị đau bụng kinh, đêm đó tôi sẽ được dịch chuyển tới phòng ngủ của anh.
Nhiều lần như vậy, Ngụy Trạch Thu cũng học được cách phát hiện lần nào tôi nói thật, lần nào tôi chỉ thèm thuồng cơ thể của anh ấy.
Thường xuyên không cho tôi tới nữa.
31
Đến tháng thi cử, cả tôi và Ngụy Trạch Thu đều bận rộn, mỗi lần gửi tin nhắn cho anh ấy đều phải đợi rất lâu mới có trả lời.
Tôi cũng bận thi cuối kỳ và thi vũ đạo múa Trung Hoa nên rất ít khi đến học viện cảnh sát tìm anh ấy.
Đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-ai-bay-len-giuong/2905845/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.