Chương trước
Chương sau


Khó có được một giấc ngủ yên tĩnh, Hàn Á Minh vẫn đang trong giấc mộng liền bị một hồi thanh âm kêu la đánh thức. Ông bò dậy, kéo màn cửa sổ ra, thấy trước sân tụ tập rất nhiều người.

"Dì Lâm? Dì Lâm?" Tiếng gọi của Hàn Á Minh.

Ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó cửa phòng bị đẩy ra, "Lão gia, có chuyện gì?"

"Phu nhân đâu? Những thứ bên ngoài kia là cái gì thế?" Hàn Á Minh có chút tức giận gầm nhẹ.

Tỉnh lại cũng không thấy Mỹ Huệ, lại thêm vào thật vất vả có thể nằm lấy lại sức, lại bị đám người kia quấy rầy rồi, tâm tình tự nhiên không tốt.

"Lão gia, phu nhân hôm nay ra cửa từ rất sớm, bên ngoài Hàn viên rất nhiều phóng viên đến, hình như là bởi vì chuyện thiếu gia đính hôn kéo dài thời hạn, tôi nói với bọn họ thiếu gia không ở nhà, nhưng mà bọn họ cũng không tin, không chịu đi." Dì Lâm thong thả ung dung nói xong, bà là vú nuôi của hồi môn của Sơn Mỹ Huệ, ở nhà họ Hàn đến hơn hai mươi năm.

"Cái gì? Đính hôn kéo dài thời hạn? Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao không có người nói cho tôi biết, nha đầu Thi Dư kia đâu?" Hàn Á Minh nghe xong lời dì Lâm nói, chau mày .

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đính hôn thật tốt tại sao muốn kéo dài thời hạn? Tên tiểu tử thúi Trạch Vũ này đến cùng là đang làm cái quỷ gì? Chẳng lẽ không biết tính quan trọng của chuyện này ư, thật là càng ngày càng kỳ cục rồi.

"Không biết, tiểu thư Thi Dư những ngày này cũng không trở về, chuyện này vẫn luôn là thiếu gia tự mình tổ chức. Cho nên phu nhân cũng không rõ lắm, sáng sớm hôm nay xem tờ báo liền vội vã đi ra ngoài."

"Được rồi, dì Lâm, tôi biết rồi, dì trước tiên đi ra ngoài đi."

Hàn Á Minh phiền não khoát khoát tay, xoay người cầm điện thoại di động ở đầu giường, bấm một chuỗi mã số.

Chuông điện thoại di động đánh thức Hàn Thi Dư còn đang ngủ giấc mơ, vì tin tức náo động hôm nay, vậy mà tối hôm qua cô ta ‘bận’ đến rất khuya mới ngủ.

Cô ta lấy di động sang, vuốt vuốt mắt buồn ngủ tỉnh táo, lúc thấy trên điện thoại di động hiện rõ mã số, khóe miệng cô ta giương lên nụ cười hả hê, cô ta nhấn nút trả lời, thanh âm hết sức khéo léo từ bên miệng của cô ta tràn ra.

"Cha? Chào buổi sáng nha?"

"Tiểu Dư, đính hôn kéo dài thời hạn là chuyện gì xảy ra? Làm sao cũng không có người nói cho cha biết trước? Tiểu tử thúi Trạch Vũ kia đâu? Tại sao không gọi được điện thoại di động?" Lửa giận của Hàn Á Minh đang lúc nghe được thanh âm khéo léo của Hàn Thi Dư, liền biến mất một chút, ông có chút nhẫn nại hỏi.

"Cha, người đừng nóng giận, anh Trạch Vũ ở trung tâm y tế huyện, hình như là có chút chuyện quan trọng làm chậm chạp?"

"Trung tâm y tế? Nó đang ở trung tâm y tế? Có phải Tần viện trưởng đã tỉnh rồi hay không?"

Nhớ đến rõ ràng. Hàn Á Minh vẫn luôn luôn nhớ đến con gái bị thất lạc, nhưng bất đắc dĩ Tần Tuệ vẫn hôn mê bất tỉnh, trừ bà ấy, có lẽ không có ai biết tung tích của con gái thật sự.

"Anh Trạch Vũ chỉ nói cho con anh ấy ở trung tâm y tế huyện có chuyện, không nói là chuyện gì, có lẽ là vậy, cha, như vậy cũng tốt, viện trưởng Tần đã tỉnh, là có thể biết tung tích của chị gái thật sự rồi." Thanh âm Hàn Thi Dư có chút trở nên xuống thấp, dường như còn có chút nghẹn ngào.

Hàn Á Minh cảm thấy Thi Dư thay đổi, nhớ đến lời nói của mình có thể tổn thương đến Thi Dư, ông vội vã lại an ủi, "Tiểu Dư, ở trong lòng ba, con vĩnh viễn đều là con gái tốt của ba, tương lai là con dâu hiền. Ba sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì thay đổi thái độ đối với con ."

"Cha, cám ơn cha, có những lời này của người, bất kể con có thể gả cho anh Trạch Vũ hay không, con đều sẽ không khỏi người"

Hàn Thi Dư mang theo giọng mũi nặng nề, cảm động nói xong, chỉ là Hàn Á Minh ở đầu kia điện thoại, không làm sao thấy được một nụ cười có chút âm mưu ở khóe miệng của cô ta.

"Đừng suy nghĩ lung tung, Trạch Vũ không phải đồng ý đính hôn với con sao? Nó không phải đứa bé dễ dàng cam kết, ba tin tưởng hai đứa nhất định có thể hạnh phúc sinh sống chung một chỗ ."

Hàn Á Minh cũng không biết về chuyện đính hôn này, trên thực tế đã biến chất, cũng không phải là ý nguyện hiện tại của anh.

"Cám ơn cha, con biết rồi, con nghĩ truyền thông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chuyện này, nhất định sẽ viết thật lớn, con thật sự vô cùng lo lắng, con sợ chuyện này sẽ tạo thành tổn thất lần nữa đối với Hàn thị." Trong thanh âm của Hàn Thi Dư tràn đầy lo lắng.

"Tiểu Dư, chuyện này giao cho ba tới xử lý, đính hôn kéo dài thời hạn liền trực tiếp hủy bỏ là được." Hàn Á Minh nhắc nhở Thi Dư, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp tốt.

"Cha?"

Thi Dư nghe được lời nói của Hàn Á Minh, sắc mặt đột biến.

Hàn Á Minh nghe được thanh âm hoảng sợ của Thi Dư, yêu thương cười cười, "Đừng lo lắng, tiểu Dư, cha có ý tứ là hủy bỏ đính hôn, trực tiếp tuyên bố thời gian các con kết hôn là tốt."

Hàn Thi Dư quả thật chính mình không thể tin được.

Tất cả thật cứ thuận lợi như vậy sao?

Không phải là đang nằm mơ chứ?

Hàn Thi Dư bấm mình hết sức một cái.

"A?"

Cảm giác đau đớn chân thật truyền đến, khiến cho cô không nhịn được kêu một tiếng.

"Tiểu Dư, con làm sao à?"

"Không có việc gì, không có việc gì? Cha, con không sao? Đây anh Trạch Vũ sẽ đồng ý sao?" Hàn Thi Dư vừa nghĩ đến chính là tâm tư của Trạch Vũ, đột nhiên lại có chút nhụt chí .

"Yên tâm đi, không có chuyện gì, bên ngoài Hàn viên đến một đám phóng viên, cha phải đi xử lý một chút?"

"Vâng, cha?"

Hàn Thi Dư cúp điện thoại, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, đối mặt với biến chuyển bất thình lình, cô ta hiển nhiên có chút không chịu nổi.

Chuyện này mình còn chưa kịp hành động bước kế tiếp, cũng đã đạt tới mục đích cô ta mong muốn, hình như quá mức thuận lợi, ngược lại khiến cho cô cảm thấy hết sức lo lắng, luôn là mơ hồ cảm thấy giống như có chuyện gì muốn phát hiện?

Cô ta cực kỳ lo lắng?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.