Chương trước
Chương sau


"Khốn kiếp?"

Không thể nào tiếp thu được sự thật này, Hàn Trạch Vũ nắm thật chặt quả đấm, tức giận hầm hừ cắt đứt lời của bác sỹ.

Bác sỹ nhìn sắc mặt tái xanh của Hàn Trạch Vũ bị dọa sợ đến có chút không biết làm sao.

Giang Lâm nghe bác sỹ nói vậy cũng cực kỳ tức giận, hận không thể kéo hai gã đàn ông kia lên phanh thây, nhưng làm cảnh sát, anh còn tỉnh táo hơn một chút so với Hàn Trạch Vũ.

Anh nhìn bác sỹ đang khủng hoảng, vỗ vỗ bả vai Hàn Trạch Vũ, "Trạch Vũ, cậu bình tĩnh một chút, nghe bác sỹ nói hết lời, bác sỹ, thật xin lỗi, ngài tiếp tục?"

"Cái đó. . . . . . Tôi nói đầu cô ấy bị đụng nghiêm trọng, nhưng. . . . . . Nhưng họ chưa thực hiện được hành vi xâm phạm. . . . . ."

"Rốt cuộc ông có biết nói chuyện hay không? Ông có thể chỉ nói trọng điểm có được không? Chưa làm rõ ràng thì đừng có kết luận lung tung?"

Hàn Trạch Vũ nghe bác sỹ nói, trong lòng mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nhịn không được phát hỏa lần nữa cắt đứt lời của bác sỹ.

Loại chuyện như vậy tại sao có thể nói lung tung như thế chứ? Nếu chưa thực hiện được, hoàn toàn có thể lược bớt, sao còn phải nói?

Giang Lâm nghe bác sỹ nói hết cũng lắc đầu một cái, cảm thấy người bác sỹ này nói chuyện hết sức hành người.

"Được rồi, Trạch Vũ, không có việc gì là tốt rồi? Bác sỹ, hiện tại cô ấy như thế nào? Chúng tôi có thể vào thăm cô ấy không?"

"Nhưng. . . . . . Có thể? Bây giờ cô ấy vẫn còn trong tình trạng hôn mê, một lát nữa sẽ được chuyển đến phòng bệnh, các cậu có thể đến phòng bệnh thăm cô ấy?" Bác sỹ có chút hốt hoảng liếc mắt nhìn Hàn Trạch Vũ giận dữ ngút trời, vâng vâng dạ dạ nói xong, liền nhanh chóng rời đi.

Giang Lâm nhìn tâm tình Hàn Trạch Vũ mất khống chết, trong lúc bất chợt giương lên một nụ cười khổ.

Xem ra cậu ấy cũng yêu Lãnh Tiếu Tiếu, mình hoàn toàn không còn cơ hội nữa?

Hi vọng lần này sau khi Tiếu Tiếu tỉnh lại, tất cả giông tố đều qua đi, cuộc sống của cô sẽ là hạnh phúc vui vẻ, bởi vì, bộ dạng cô cười lên, mới là đẹp nhất?

Trong phòng bệnh số ba, trên đầu Lãnh Tiếu Tiếu quấn băng gạc thật dầy, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt không có huyết sắc. Chân mày nhíu chặt trước lúc hôn mê không cách nào khôi phục.

Hàn Trạch Vũ ngồi ở trước giường, nắm chặt tay Lãnh Tiếu Tiếu, trên mặt bình thường xem ra lãnh khốc, lại tràn đầy tự trách.

Giang Lâm đau lòng nhìn Lãnh Tiếu Tiếu, cũng hết sức tự trách. Nếu không phải buổi sáng mình nói rời đi trước, cô căn bản sẽ không bị như vậy.

Hai người đàn ông cũng đều không nói chuyện, trong phòng bệnh yên tĩnh, ưu thương đang chảy xuôi. . . . . .

Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại di động.

Hàn Trạch Vũ buông tay Lãnh Tiếu Tiếu ra, lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng thối lui ra ngoài phòng bệnh.

"A lô, Thi Dư?" Giọng của Hàn Trạch Vũ nghe mệt mỏi không chịu nổi.

"Trạch Vũ, anh ở đâu? Những ngày qua anh đều không về nhà? Ngày mai chính là tiệc đính hôn rồi, chúng ta còn chưa đi thử lễ phục đâu đấy?" Hàn Thi Dư dùng giọng thấp thỏm sâu kín nghe âm thanh đầu kia truyền đến.

"Thi Dư. . . . . . Chuyện đính hôn trước hoãn lại?"

"Tại sao?" Trong giọng Hàn Thi Dư lộ ra thất vọng cực độ.

"Bởi vì Tiếu Tiếu đã xảy ra chuyện. . . . . ."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.