Mấy ngày qua, nhớ nhung đối với cô, mấy ngày qua, nhịn được nhiệt tình đang nhìn cô một khắc kia, liền hoàn toàn phóng ra, giờ phút này, giai nhân đang nghi ngờ, thế nhưng anh lại mạnh hơn chịu đựng dục vọng phía dưới căng thẳng, trấn an tâm tình lo lắng của cô, anh thật sự rất khổ cực.
Hàn Trạch Vũ cúi đầu, bắt lấy đôi môi mềm nhũn của cô, nhẹ nhàng, nhu thuận hôn, tay của anh dò vào bên trong quần áo của cô, nhẹ nhàng xoa đi xoa lại thân thể trơn bóng của cô.
Tay của anh mang theo dòng điện mơn trớn thân thể của cô, mang đến hàng loạt run rẩy, nụ hôn của anh ngọt ngào mà ôn nhu, lặng lẽ chạm đến kháng cự chỗ sâu trong đáy lòng cô, thân thể cô cứng ngắc từ từ hòa hoãn, từ từ mềm hoá .
Khi Lãnh Tiếu Tiếu phục hồi lại tinh thần, quần áo của cô sớm đã bị Hàn Trạch Vũ quen thuộc toàn bộ cởi ra.
Hai cỗ thân thể nhẹ nhàng ma sát, một chút cảm giác vui thích đánh tới, Lãnh Tiếu Tiếu không nhịn được nhẹ ngâm một tiếng.
"Ưmh. . . . . ."
Gương mặt của cô ửng hồng , thân thể cô mềm như không có xương, tiếng kêu thầm thì khe khẽ của cô khiến cho huyết mạch của Hàn Trạch Vũ sôi trào, anh gầm nhẹ một tiếng, eo ếch một cái tiến vào thân thể của cô.
Vẫn là cảm giác khít khao như vậy, cảm giác vẫn là tơ lụa như vậy, lửa nóng của anh bị bao quanh gắt gao, loại khoái cảm này khiến cho anh không cách nào khống chế mình, anh kích động luật động ở trong cơ thể cô.
Mỗi lần đều là như vậy, vừa đụng đến thân thể của cô, thân thể của anh liền bắt đầu không chịu dương cung.
Vốn là muốn phải dịu dàng đối với cô, nhưng bị cô dấy lên nhiệt hỏa cơ hồ đốt rụi lý trí anh đang có, anh bắt đầu điên cuồng muốn cô, muốn cô hết sức có thể . . . . . .
# đã che giấu #
Nghe cô khẽ gọi như có như không, khiến cho thân thể Hàn Trạch Vũ căng thẳng, anh gầm nhẹ một tiếng, nhiệt tình nóng bỏng rốt cuộc không nhịn được, ở trong cơ thể cô phóng ra.
"Người phụ nữ đáng giận, cuối cùng để cho anh mất khống chế như thế?" Nằm ở trên người Lãnh Tiếu Tiếu, Hàn Trạch Vũ khẽ cắn lỗ tai của cô.
Cảm thấy phân thân của anh còn ở lại trong thân thể của mình, Lãnh Tiếu Tiếu tức giận xốc xếch đẩy anh.
"Mau dậy đi?"
"Gấp cái gì, một hồi tiếp theo tới?" Hàn Trạch Vũ nhìn Lãnh Tiếu Tiếu thẹn thùng, tà mị cười cười.
"Không cần? Để cho tôi đứng lên?"
Thân thể anh nặng nề đè ở trên người của cô, trải qua kịch liệt vận động mới vừa rồi, hô hấp của cô có chút không thoải mái.
"Tôi muốn nghe lời em nói thật lòng?" Hàn Trạch Vũ gắt gao đè ép cô, ánh mắt nóng hừng hực tập trung vào ánh mắt của cô.
"Tôi muốn đi tắm, để tôi đứng lên?" Lãnh Tiếu Tiếu quay đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh.
Hàn Trạch Vũ thấy bộ dáng cô trốn tránh, một tay nắm được dưới cằm của cô, ép buộc cô mặt quay về phía mình.
Bị là người này."Nói? Anh muốn biết lòng của em, rốt cuộc có thuộc về anh hay không?"
Hàn Trạch Vũ bá đạo hầm hừ, anh dùng thô lỗ che giấu nội tâm khát vọng của chính mình.
Anh cường thế ép buộc Lãnh Tiếu Tiếu, cảm giác chua xót này xông lên đầu.
Cô không nhịn được hướng Hàn Trạch Vũ tức giận rống lên.
"Tôi yêu anh có thể như thế nào? Lòng của tôi thuộc về anh thì thế nào? Anh cho tới bây giờ đều không phải là thuộc về chính tôi, anh rõ ràng đều muốn cưới người phụ nữ khác, tại sao còn phải sống chết níu lấy tôi không buông? Cũng bởi vì lần đầu tiên của tôi là cho anh sao? Làm sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Từng lần tưng lần một sau khi tổn thương tôi, lại tới mê hoặc lòng của tôi? Anh khiến cho tôi vùi lấp thật sâu ở trong đó không thể tự kềm chế, nhìn đến tôi khổ sở giãy giụa anh rất vui vẻ thật sao? Anh rất thoải mái phải hay không? Nhìn người khác khổ sở khổ sở, chính là niềm vui thú của những người có tiền các anh sao? Hàn Trạch Vũ, nếu như có thể lựa chọn, tôi tình nguyện chưa từng gặp qua anh? Tôi hối hận, tôi hối hận cũng muốn đi gặp trở ngại, nếu như có thể quay lại ban đầu, tôi thà bị anh đụng chết, cũng tốt hơn bị anh hành hạ như vậy, tôi. . . . . ."
"Ưmh. . . . . ."
Hàn Trạch Vũ lấy được đáp án mình muốn, anh hài lòng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, đem Lãnh Tiếu Tiếu lòng tràn đầy uất ức toàn bộ nuốt vào, khiến cho sự phẫn nộ và hối hận của cô đi gặp quỷ đi
Hàn Trạch Vũ bá đạo lại không mất dịu dàng nhu mềm hôn Lãnh Tiếu Tiếu, cho đến khi cô tràn đầy lửa giận thân thể dần dần hoá mềm ở trong lòng mình.
Anh buông cô ra, thâm tình đưa mắt nhìn cô.
"Nếu như mà anh nói, đính hôn chỉ là một loại hành động giả dối, chỉ là vì một loại hình thức cứu lại danh dự của Hàn thị, mà người anh muốn kết hôn là em, em tin không?"
Thanh âm Hàn Trạch Vũ âm trầm nhẹ như một ánh sáng, xuyên thấu lòng phòng bị nặng nề của cô, trong nháy mắt chiếu vào chỗ sâu tâm linh của cô.
"Anh . . . . . Anh nói cái gì?" Lãnh Tiếu Tiếu ư chính mình không thể tin được.
Anh nói anh đính hôn là giả? Anh nói người anh muốn cưới là mình?
Đây là sự thực sao?
Không, nhất định là ảo giác của mình?
Nếu như đính hôn là giả, tại sao Thi Dư không tự nói với mình?
Chẳng lẽ?
Cũng đúng, Thi Dư cũng yêu Trạch Vũ, cô ấy làm sao lại tự nói với mình những thứ này? Thua thiệt mình đối với cô ấy tràn đầy áy náy.
Nghĩ đến đây, Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên cảm thấy, lúc trước Thi Dư làm tất cả đối với mình đều là có mục đích, cô ấy đối với mình ân cần có vẻ không thật như thế.
Thì ra là, thời điểm đối mặt với tình yêu, con người thật sự đều là ích kỷ hay sao?
"Anh nói, anh và Thi Dư bàn bạc cẩn thận rồi, đính hôn chỉ là một loại hình thức đối ngoại, cũng không tồn tại bất cứ ý nghĩa gì? Em nghe rõ ràng không? Người phụ nữ nhỏ, về sau không cho ghen lung tung."
Hàn Trạch Vũ nhìn trên khuôn mặt tươi cười của Lãnh Tiếu Tiếu không thể không có nét mặt, nhìn bộ dáng cô vui mừng, trong lòng được lấp đầy.
"Trạch Vũ, anh nói đều là sự thật sao? Vậy anh yêu em sao?" Lãnh Tiếu Tiếu cực kỳ vui mà khóc, cô nức nở nhìn về phía Hàn Trạch Vũ, trong con ngươi tràn đầy mong đợi?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]