Tần Phi đang chuẩn bị lên lầu nghe được lời nói của Hạ Gia Di, bỗng chốc dừng bước, anh xoay người nhìn chằm chằm vào Hạ Gia Di, đáy mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Em nói cái gì?”. Âm thanh của Tần Phi lạnh lẽo lại mang theo vẻ tức giận.
“Em nói, em mang thai”. Hạ Gia Di không sợ chút nào đối mặt với ánh mắt kia, từng chữ từng câu nói ra.
“Điều này làm sao có thể? Em đùa cái gì thế? Em không phải vẫn luôn uống thuốc sao?”. Tần Phi thấy đáy mắt Hạ Gia Di nghiêm túc, anh hoảng sợ.
Cuộc hôn nhân này, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ lâu dài, bây giờ anh còn chưa chuẩn bị làm bố, hơn nữa, dù có muốn làm bố, anh cũng muốn cùng người phụ nữ mình yêu sinh con.
Ban đầu, bác sĩ nói qua thân thể của cô không thích hợp để sinh con, cho nên từ khi kết hôn tới nay, bởi vì chính mình không thích cảm giác gãi ngứa này, cho nên Hạ Gia Di vẫn uống thuốc tránh thai.
“Em dừng uống hơn hai tháng nay rồi, anh sao lại phải vội, nhất định là không có lúc lo những chuyện nhỏ nhặt này rồi”. Trong lời nói Hạ Gia Di mang theo tia mỉa mai.
Tần Phi cảm thấy Hạ Gia Di không vui mừng, anh đi tới, ôm cô vào trong ngực, giọng nói dịu dàng.
“Gia Di, em đừng như vậy, bác sĩ nói thân thể em không thích hợp để sinh con, nghe lời anh, ngày mai đi bệnh viện phá nó”. Tần Phi chịu đựng, khuyên cô.
“Chồng à, em sẽ không bỏ đứa bé này, em đã suy nghĩ kỹ mới chấp nhận nó, thân thể của em tự em biết, em muốn có một đứa bé của em và anh. Coi như ngày nào đó anh không ở bên cạnh em, em còn có đứa bé này”.
Hạ Gia Di chuyên chú nhìn ánh mắt của Tần Phi, đau buồn nói, càng nói đến vế sau, âm thanh của cô có chút khàn, hốc mắt đỏ, nước mắt không nhịn được bắt đầu ở trong mắt đảo quanh.
Tần Phi nghe lời của cô…, trong lòng có tia cảm động.
Thật ra thì, cuộc hôn nhân này có tình cảm hay không, cô mà một người vợ hoàn hảo. Nếu như không phải bởi vì trong lòng có người yêu, đối với gia thế của cô như vậy, thân thể cũng dung mạo như thế, sâu đậm yêu mình, lâu ngày có lẽ sẽ sinh tình cảm.
Nhưng bây giờ, trong lòng của mình không quên được người phụ nữ khác.
“Gia Di, em đừng nói như vậy, đây là chuyện rất nghiêm trọng, nếu xảy ra chuyện không may sẽ nguy hiểm tới tính mạng”. Giờ phút này, Tần Phi thật sự lo lắng đến thân thể của cô.
“Anh thật sự quan tâm tới em sao?”. Hạ Gia Di cười ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tần Phi, trên mặt cô trong lúc vui vẻ không cách nào nói cay đắng.
Nghe được câu hỏi của cô, Tần Phi hơi sững sờ. Hạ Gia Di nhìn anh, đáy mắt cô hiểu rõ, có tia thất vọng. Có lẽ cuộc hôn nhân này, cô cũng đánh cuộc, mà việc đánh cuộc đầu tiên là cả đời hạnh phúc của cô.
Nghi đến việc cô gái đơn thuần này có tương lai tốt hơn, phải có hạnh phúc chân chính, bởi vì chính anh thù hận, người vô tội là cô đã bị cuốn vào, có một cuộc hôn nhân không tình yêu và một người chồng không quan tâm tới mình.
“Gia Di…..” Tần Phi ôm cô thật chặt vào trong ngực, trong lòng dâng lên một tia áy náy, đối mặt với câu hỏi của Gia Di, anh đột nhiên không biết trả lời thế nào.
Cô cười nói, “Chồng à, có những thứ mất đi không thể quay lại được, chúng ta không thể vì một lời nói nhớ lại mà quên đi khung cảnh trước mắt. Em rất thích anh, em hi vọng đứa bé sinh ra sẽ có một gia đình đầy đủ hạnh phúc, em hi vọng nó có mẹ thương, cũng có ba yêu, chồng à, em cầu xin anh, có thể cái gì xuống được thì để nó xuống? Coi như không vì em, cũng vì đứa bé, được không?”
Hạ Gia Di nằm trong ngực anh, nức nở thấp, vì đứa bé, cô cố gắng tới mức cuối cùng.
Tần Phi nghe lời của cô…., trong lòng hình như đã hiểu rõ những việc gì.
Có lẽ rất nhiều chuyện, mình cho là được giấu rất tốt, thật ra thì người phụ nữ ngày ngày ngủ cạnh mình, làm sao có thể không nhận thấy được?
Cô yên lặng bao dung khiến Tần Phi có chút cảm động, nghĩ tới chính cô yên lặng thừa nhận, tim của anh cơ hồ đau. Nếu không phải yêu thật sâu, cô sẽ từ bỏ hết thảy.
“Gia Di, thật xin lỗi”. Âm thanh Tần Phi trong suốt, có một tia nhu tình nhàn nhạt.
Giờ phút này, trừ ba chữ này Tần Phi, không biết mình có thể nói gì.
“Chồng à, em không muốn lời xin lỗi của anh, em muốn được anh yêu, để cho em sinh con ra được không? Chúng ta một nhà ba người hạnh phúc ở chung một chỗ, được không? Bất kể anh đã từng làm gì, em đều không quan tâm, em muốn chính là tương lai một nhà ba người chúng ta”.
Cảm thấy được tia nhu tình nhàn nhạt của Tần Phi, Hạ Gia Di trong lòng dâng lên một tia hi vọng, cô tràn đầy hi vọng nhìn Tần Phi, mong rằng tình cảm của cô với việc có em bé có thể làm anh rung động.
Lời nói của Hạ Gia Di khiến Tần Phi xẩu hổ vô cùng.
Anh đột nhiên nhớ tới lời nói Tiếu Tiếu từng nói với anh: “Tần Phi, quá khứ đã đi qua rồi, anh không cần làm rối nó lên, được không? Anh đã có vợ, hi vọng có thể đối với cô ấy thật tốt, hạnh phúc quý trọng người trước mắt anh được không?”
Tất cả đều là quá khứ sao? Trước mắt hạnh phúc thật sự đây sao?
“Gia Di, em thật không quan tâm sao? Anh đã đối xử với em như vậy sao? Để cho em rời khỏi công ty, anh…..”
“Em thật sự không để ý, chồng à, em nói rồi, em muốn chính là tương lai hạnh phúc, cái gì đã qua để cho nó vào quá khứ được không?”
Hạ Gia Di cắt đứt lời nói của Tần Phi, có một số việc không nên nói ra, còn có thể giữ lại cảm giác.
Tần Phi thở dài thật sâu, anh cảm thấy thật mệt mỏi, chuyện tình của Lãnh Tiếu Tiếu hôm nay đã đả kích anh rất lớn, có lẽ con người khi còn sống chính là không ngừng bỏ qua.
Nếu lựa chọn con đường này, cũng không cần nghĩ tới có thể quay đầu lại, nếu như chúng ta đều mải nhìn về phía sau, như vậy cảnh tượng trước mắt đẹp nhu vậy cũng không bao giờ vào mắt của mình.
“Gia Di, cám ơn em, chờ anh làm xong chuyện này, anh liền đi theo em sang Canada, được không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]