Chương trước
Chương sau
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn vẻ mặt đen thui của Hàn Trạch Vũ, có hơi nổi cáu nhìn chằm chằm vào mình, cô cố nén cười mím miệng thật chặt, nhưng bộ ngực phập phồng lại bán đứng bản thân.

"Anh làm cho em bữa ăn sáng buồn cười lắm sao?"

Cái người phụ nữ này, thiệt là, hôm nay không hiểu sao anh lại bị động kinh, muốn xuống bếp làm điểm tâm cho cô, mà cô lại hiển nhiên trưng ra cái loại phản ứng này, thật là làm cho người ta tức giận mà.

Lãnh Tiếu Tiếu hết sức cực khổ nhẫn nhịn, nhưng đối với vẻ mặt chất vấn của anh cô không thể chịu nỗi nữa, ôm bụng bật cười thành tiếng.

"A, anh cũng thật là hài hước! Thật không nghĩ đến bình thường là một tổng giám đốc lạnh lùng kiêu ngạo, hôm nay tự nhiên lại trở nên đáng yêu như thế, trứng chiên hình trái tim? Thật không dám tưởng tượng cái này là anh tự mình làm ra được"

Hàn Trạch Vũ nghe xong lời nói của Lãnh Tiếu Tiếu, vừa liếc nhìn miếng trứng chiên hình trái tim, sắc mặt khẽ biến thành mất tự nhiên.

"Em cho rằng anh nghĩ ra cái hình dáng này? Quả thật ngây thơ. Bởi vì cái nồi lại có hình dáng y như vậy, thật không biết dì Hàn này đã bao nhiêu tuổi rồi, làm sao có thể đi mua một cái nồi như vậy chứ". Hàn Trạch Vũ buồn buồn nói.

Dĩ nhiên anh sẽ không hề hay biết là cái nồi này nồi là Hàn Thi Dư đặc biệt mua để chuẩn bị về sau làm điểm tâm cho anh ăn. Sợ rằng lúc Hàn Thi Dư mua cái nồi này, cũng không nghĩ đến có một ngày, người đàn ông mà cô thuơng yêu lại biết dùng cái nồi này làm điểm tâm cho một người phụ nữ khác?

"Hả? Là như thế này sao, được lắm, thì ra là do anh vô tâm mà thôi, làm hại em lại vui mừng hụt?". Lãnh Tiếu Tiếu lập tức dừng nụ cười trong miệng, làm ra bộ mặt hết sức thất vọng.

"Cái này. . . Em rất thất vọng sao? Thật ra thì, anh. . . . . . anh cũng đã nghĩ tới sẽ làm thành như vậy đó, có lẽ em nhìn thấy sẽ có cảm giác muốn ăn"

Hàn Trạch Vũ thấy vẻ mặt của Lãnh Tiếu Tiếu thất vọng, thật không nhẫn tâm, một cảm giác mơ hồ không thể rõ nói, nhưng Lãnh Tiếu Tiếu vẫn nghe ra ngụ ý trong lời nói của anh, trong lòng của cô trở nên ấm áp hoà thuận vui vẻ.

Lãnh Tiếu Tiếu âm thầm trở nên vui vẻ, không nghĩ tới người đàn ông này còn có phương diện như thế, anh không hề giống với vẻ bề ngoài lạnh lùng của mình, xem ra tính cách lạnh lùng kiêu ngạo của anh không khống chế được, tình cảm của anh lại vô cùng phong phú, chỉ cần mình có thể đi vào trong lòng của anh, là có thể cảm nhận được hạnh phúc vô tận hay sao?

"Ha ha, cám ơn anh, Trạch Vũ, đây là bữa ăn sáng đầu tiên ngon nhất của em. Em vĩnh viễn sẽ nhớ về nó."

Lãnh Tiếu Tiếu nói hết sức nghiêm túc, lại hôn lên gương mặt của anh một cái. Âm thanh phát ra từ nội tâm của cô làm cho nó có hơi khàn khàn.

Hàn Trạch Vũ không nghĩ tới, hành động này của anh, thế nhưng lại khién cho cô ấy cảm động như vậy, anh đem cô ôm vào trong ngực của mình, giờ khắc này, anh hận không thể đem cho cô tất cả thế giới này.

Hai người ấm áp vùi ở trên giường ăn bữa sáng, do Hàn Trạch Vũ bức bách, khiến cho cô ăn rất no lại ép cô uống xong một ly sữa bò nữa, uống đến no sình bụng luôn.

"Như vậy mới đúng, phải ăn nhiều mới mập lên được, như thế ôm mới thoải mái". Hàn Trạch Vũ lười biếng tựa người vào đầu giường, nhìn cái cái ly thoả mãn gật gật đầu.

"Muốn ôm thoải mái thì tìm người khác mà ôm, em không có cầu xin anh ôm em". Lãnh Tiếu Tiếu lấy cùi chỏ dùng sức húc một cái vào ngực của anh.

"Ai da!". Hàn Trạch Vũ khổ sở che trước ngực, dáng vẻ khó chịu làm cho người ta hết sức lo lắng.

Lãnh Tiếu Tiếu vừa nhìn hoảng hồn: "Này, anh làm sao vậy? Đau lắm hả? Em rõ ràng không dùng bao nhiêu sức lực mà?"

Hàn Trạch Vũ không có lên tiếng, cả thân thể bắt đầu nghiêng về phía trước, khó chịu ôm thật chặt ngực mình, gân xanh trên cánh tay hơi lộ ra.

"Trạch Vũ? Trạch Vũ? Anh làm sao rồi? Anh đừng làm em sợ". Lãnh Tiếu Tiếu khẩn trương đỡ anh, một đôi tay nhỏ bé của cô sờ tới sờ lui trên ngực của anh, muốn biết anh rốt cuộc không thoải mái như thế nào.

Nằm ở trên giường, cả thân thể của Hàn Trạch Vũ đều trở nên hơi run rẩy. Giống như là cực kỳ khó chịu.

Lãnh Tiếu Tiếu bị dọa sợ, trước còn khỏe mạnh, thế nào đột nhiên thành ra như vậy rồi hả? Trong hốc mắt của cô nước mắt bắt đầu khởi động, cô đột nhiên thật sợ hãi, thật sợ hãi!

Cô không thể mất đi anh!

Giờ khắc này, cái ý niệm này cực kỳ rõ ràng hiện ra trong đầu cô.

"Trạch Vũ, anh kiên nhẫn một chút, em lập tức gọi điện thoại cho xe cứu thương". Lãnh Tiếu Tiếu nghẹn ngào, vội vàng xuống giường chuẩn bị tìm điện thoại di động.

Nghe được lời nói nghẹn ngào của Lãnh Tiếu Tiếu, thấy cô tự nhiên lại hốt hoảng, cố nén cười hết sức cực khổ Hàn Trạch Vũ đột nhiên đứng dậy từ phía sau lưng ôm lấy cô, giọng nói mập mờ vang lên.

"Tiểu yêu tinh, anh rất nhẫn nại. Anh khó chịu muốn chết rồi, em còn không bỏ qua cho anh, đôi tay nhỏ bé của em cứ ở trên người anh sờ loạn"

"Em đâu có?" Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng phủ nhận .

Một giây kế tiếp, cô nghi ngờ quay đầu lại, nhìn chằm chằm gương mặt giảo hoạt của Hàn Trạch Vũ, cô tung quả đấm giống như mưa rơi rơi vào trên thân thể của anh.

"Anh lừa em? Anh biết mới vừa rồi em lo sợ như thế nào không hả? Làm sao anh có thể làm em sợ như vậy chứ? Ô ô"

Năm đó, mẹ cũng khó chịu che tim như vậy, rồi ngã trên mặt đất sau đó mãi mãi không tỉnh lại.

Lãnh Tiếu Tiếu liều mạng đánh anh, nước mắt đau lòng rối rít mà rơi xuống, bị gợi lại chuyện cũ đau lòng khiến cho bức tường kiên cố trong tim cô ầm ầm sụp đổ.

"Tiếu Tiếu, em tỉnh táo một chút, anh chỉ là đùa em một chút thôi mà, đừng sợ, anh không sao hết, một chút cũng không có"

Hàn Trạch Vũ thấy Lãnh Tiếu Tiếu gần như khóc thút thít, anh hoảng hồn, không biết cái trò đùa nho nhỏ này lại làm cho cô có phản ứng lớn như vậy.

"Em chán ghét anh, tại sao anh lại khiến em sợ như vậy, mẹ em cũng như vậy ngã xuống liền rời bỏ em, anh có biết em sợ cỡ nào không? Anh biết không? Anh cái gì cũng không biết, anh đi chỗ khác đi". Lãnh Tiếu Tiếu tức giận đẩy Hàn trạch Vũ ra.

Hàn trạch Vũ nghe được chuyện của Lãnh Tiếu Tiếu, anh ảo não, nếu như anh biết đây là vết thuơng thật sâu trong lòng cô, anh sẽ không đi khơi lên như vậy, anh bất lực nhìn Lãnh Tiếu Tiếu khóc rống lên, không biết làm sao để an ủi cô.

"Tiếu Tiếu, thật xin lỗi, anh không biết những thứ này, em đừng khóc nữa, anh không phải cố ý mà!"

"Anh tránh ra! Đều tại vì anh, mẹ nhất định đang giận em, mẹ tức giận vì em không thương yêu bản thân mình, mẹ thu hồi thứ duy nhất mẹ để lại cho em!"

Hàn Trạch Vũ nghe những lời này của cô không thể giải thích được, trong đầu của anh đột nhiên thoáng qua, hắn nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi phòng nghỉ chạy đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.