Nằm xuống giường, trọc mãi mà chẳng ngủ được. Lạ là cứ mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh Nam luôn hiện lên, bờ môi, lông mi dài, đôi mắt híp lại của cậu khi cười, cả cái cách mà cậu bối rối khi xin lỗi nữa. Buồn cười chết mất.
- Ngọc: * không biết mình có thể gặp lại cậu nữa không?*
Tôi cười, cảm nhận nhiệt độ đang nóng dần.
- Ngọc: *Tự dưng ngại vậy trời?*
- Ngọc: *chắc mày điên rồi*
Nắm chặt lấy chăn trùm lên cả người. Trong chăn vừa cười vừa ngại.Tưởng bở sắp được hạnh phúc, thì cái đồng hồ như đánh tan đi ảo tưởng.
- Ngọc: Đến giờ cơm rồi.
Tôi ngồi dậy, chỉnh lại tóc rồi ra phòng ăn, tự đơm cơm, ngồi xuống ghế.
- Ngọc:* Họ không quan tâm *
- My: Mẹ! Kiểm tra hôm trước con được 9₫ luôn này.
- Mẹ: My ở trường lại được điểm cao giỏi quá ta.
Mẹ sờ trán, lại thở dài, nhìn sang tôi.
- Mẹ: Ngọc!! Biết bao giờ mày mới chịu trưởng thành đây, mày mà bằng được một góc con em mày, thì tao lại đỡ khổ.
Ba cũng được đà mà nói theo:
- Ba: mày lo mà học hành cho đàng hoàng, học mà còn không được thì mày cút ra khỏi cái nhà này là vừa, ở đây không chấp. Để tới đó tao cho mày biết kiếm tiền cực khổ thế nào, rồi đừng có hối hận.
- Ngọc:* Bọn họ lại như vậy nữa rồi.*
Tôi cũng chẳng nói năng gì cả, chỉ là ăn xong cơm tôi đứng dậy, lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-long-yeu-moi-tinh-dau-20-nam/2878942/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.