Làm việc không biết mệt, Lục Vân Tiêu cũng đến lúc muón đi ngủ
Mà Đàm Khiết chân chính từ nãy đến giờ đợi hắn đều bị hắn không để ý, khiến cho tâm tình cô một chút cũng không có vui vẻ
" Ngủ đi, ngày mai anh còn có việc" Dựa vào ghế mệt mỏi, không hề có ý định lên giường nằm
Đàm Khiết không vui được quá ba giây, không nghĩ đến rằng Lục Vân Tiêu sẽ thờ ơ với mình như vậy
Càng nghĩ đến lại càng tức tối, sau cùng lại càng hận người phụ nữ trong điện thoại hơn
...
Một tuần trôi qua nhanh chóng, Lai Phỉ Kiều cũng có thể xuất viện
Lục Vân Tiêu đi đón cô rất xẩn thận, nhất định chặn hết các cánh báo trí truyền thông, lí do rất đơn giản là sợ cô mệt
Cô có cảm giác trong mắt Lục Vân Tiêu cô ngày càng yếu đuối, cái này không phải là sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp? Hay là trong mắt hắn cô vốn dĩ chỉ giống một con kiến lửa?
Cái suy nghĩ đáng ghét này...
" Đang suy nghĩ gì thế?"
" Trong mắt anh tôi yếu ớt thế à?" Giọng có chút bất mãn
" Ừ, yếu" Nhếch môi nói
" Sao anh lại coi vậy chứ, chẳng lẽ anh không coi tôi là sát thủ của R.S sao?" Lai Phỉ Kiều nhíu mày
Lục Vân Tiêu khẽ gật đầu
" Cái thái độ khinh thường chết dẫm của anh" Lai Phỉ Kiều cau có nói
" Thế nào là khinh thường, ngày đầu chúng ta mới gặp, em cũng nói tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-kia-la-ai-me-hoac/1962672/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.