Đến buổi chiều, bọn họ vẫn chưa thể đi được, hỏa lực của địch nhân quá mạnh, không thể làm gì khác hơn là quyết định rút vào lúc sáng sớm, thừa dịp bóng đêm chưa tan.
Phương Chính Thanh không hài lòng với quyết định này, Thẩm Hi biết, thế nhưng trong thời kỳ chiến loạn, ít nhất anh phải bảo vệ người yêu chu toàn, đây là bản năng của một người đàn ông, không thể thay đổi.
Sau khi Thẩm Hi đi tiểu đêm xong thì đắp chăn cho Chính Thanh như thường ngày, lúc này cách thời gian Phương Chính Thanh rời khỏi còn ba giờ, ở ban ngày tất cả mọi người cực kỳ mệt mỏi, buổi tối nguyên một đám đánh ngáy vang động trời.
Thẩm Hi quen nẻo quen đường giúp cậu kéo lại chăn, vừa ngẩng đầu thì đối mặt với đôi mắt trong veo của Phương Chính Thanh, cậu nói: "Thẩm Hi, chúng ta nói chuyện. "
Thẩm Hi biết Phương Chính Thanh muốn nói chuyện gì, những chuyện khác đều dễ nói, những chuyện anh có thể làm thỏa mãn cậu chủ nhỏ của anh thì anh đều sẽ tận lực thỏa mãn, nhưng chuyện này không được.
Phương Chính Thanh không cam lòng: "Tại sao em không thể ở lại cùng anh?"
Thẩm Hi dẫn dắt từng bước: "Thời gian anh đi lính dài hơn em, nhiều kinh nghiệm hơn em, có phải anh nên ở lại chỗ này hay không?"
Phương Chính Thanh chần chờ gật đầu.
Thẩm Hi lại hỏi: "Khi đại bộ phận đội rút khỏi thì cần phải có người chỉ huy, ngoại trừ anh, có phải chỉ có em thích hợp nhất đúng không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-khuya/2597776/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.