Editor: Quýt
Có thể nửa đời trước đã nếm đủ khổ đau nên ông trời cũng rủ lòng thương. Lão thần y được xưng là có bàn tay ma quái trong phủ tướng quân tới kịp thời, nói rằng lưỡi kiếm sắc nhọn của sát thủ chỉ kém nửa tấc, may chưa tổn thương đến yếu điểm.
Dược liệu quý giá đã vớt lại được tính mạng nhưng Sầm Tiểu Chu vẫn hôn mê mất nửa tháng, một buổi chiều nọ rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Tương Thứ vẫn luôn canh giữ ở cung Dục Khánh, lần đầu tiên nhìn thấy y tỉnh lại, đôi môi run rẩy hồi lâu không nói nên lời, mãi sau mới nghiêm khắc quở trách y tự ý chủ trương.
Sầm Tiểu Chu ngẩn người, thật lâu sau mới ấp úng giải thích: “Nhưng, nhưng nô, nô cũng không thể giương mắt thấy hắn tổn thương người nha.”
Tương Thứ im lặng một lúc mới trầm giọng nói: “Về sau không được phép như thế nữa.”
Sầm Tiểu Chu nghe hắn nói như vậy thì thấy hơi không thoải mái, âm thầm chịu ấm ức, cúi đầu “dạ” một tiếng.
Tương Thứ nhìn cái đầu tròn kia, nhất thời ngẩn người, sau đó nói nhỏ: “Ta chỉ là đang nóng nảy mà thôi… Đáng lẽ ta không nên mắng ngươi.”
Tiểu thái giám nhát gan, vẫn cúi đầu như cũ.
Tương Thứ nhìn y, cảm xúc trong mắt vừa bất lực vừa đau lòng, thì thầm dỗ dành: “Lần này bỏ lỡ rồi, khi ngươi khỏe hơn, ta lại dẫn ngươi xuất cung chơi.”
Sầm Tiểu Chu quả nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt lập tức sáng ngời.
“Nhưng…” Y nghĩ tới điều gì đó, tuy hưng phấn nhưng vẫn do dự.
Tương Thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-khuya-thanh-binh/197464/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.