Chuyển ngữ: Yeekies ___ Mục Đường Phong nghe vậy, nắm chặt vạt áo Tạ Hàm Ngọc, nói: "Nhưng... Kinh Châu cũng có rất nhiều yêu tộc... Chẳng phải người ta nói dưới trướng Thái tử đương triều có Cửu Khuyết Yêu Linh sao... Ta sợ Tạ huynh lại xảy ra chuyện." "Sẽ không đâu, Đường Đường yên tâm." Tạ Hàm Ngọc nhìn vết máu lấm tấm trên vai y. Hắn ôm y đến trước mặt: "Cởi áo ra, ta giúp ngươi xem vết thương." Mục Đường Phong ngồi trước mặt hắn, vẻ mặt có chút ngại ngùng. Bây giờ là ban ngày, hang động này lại nông, người đi ngang qua là có thể nhìn thấy ngay. Tạ Hàm Ngọc dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng y. Hắn đưa tay vẫy một cái. Hang động bị bao phủ bởi một lớp kết giới màu sẫm, chỉ để lộ ra một vài tia sáng lờ mờ. "Trên người ta không có nhiều vết thương..." Mục Đường Phong vừa nói xong, khi cởi áo, y chạm vào vết thương trên vai. Vết thương bị xé ra, truyền đến cảm giác đau đớn. Y không khỏi hít một hơi khí lạnh. Tạ Hàm Ngọc hơi nhíu mày, nắm lấy cổ tay y: "Vụng về. Đừng cử động nữa, ta giúp ngươi cởi." Mục Đường Phong cúi đầu, nói nhỏ: "Tạ huynh... hôm qua ta đã làm chuyện xấu." Chiếc áo choàng màu xanh lam được cởi ra. Tạ Hàm Ngọc từ từ giúp y c** ** l*t. Nhìn vết thương trên lưng y, hắn dùng khăn tay lau sạch vết máu. "Ta biết." Tạ Hàm Ngọc bôi thuốc mỡ lên. Hắn nhìn y, nói: "Ta đều nghe thấy hết rồi." "Đường Đường là vì ta..." Ánh mắt Tạ Hàm Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-khuya-moi-to-tuyet-day/4702660/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.