Chuyển ngữ: Yeekies ___ Mục Đường Phong cõng Tạ Hàm Ngọc đi xuống dưới núi. Nhìn từ giữa sườn núi, phía dưới dường như là một ngôi làng. Mái nhà san sát nhau dưới những đám mây. Gạch ngói xếp chồng lên nhau, không có nhiều nhà. Y không phân biệt được phương hướng, chỉ dựa vào trực giác mà chọn con đường có vẻ gần nhất để xuống núi. Giày đen giẫm lên cành cây khô, cây cối đổ bóng, lá cây khẽ lay động theo gió. "Tạ huynh... ta có hơi không muốn đến Kinh Châu nữa." "Khoa thi rất quan trọng... nhưng bên đó dường như nguy hiểm hơn. Ta không muốn Tạ huynh bị thương nữa..." "Chúng ta đi tìm một thị trấn nhỏ hẻo lánh, đón nhũ mẫu của ta đến. Nhũ mẫu nhất định sẽ thích ngươi..." Trong đầu Mục Đường Phong rối như tơ vò, giọng y có chút lộn xộn. Y lắp bắp, không biết đang nói gì. Y cũng không nhìn rõ con đường phía trước. Y chỉ dựa vào bản năng mà muốn đưa Tạ Hàm Ngọc xuống núi trước. Chỉ cần Tạ Hàm Ngọc có thể tỉnh lại... có đi Kinh Châu hay không cũng không quan trọng nữa. Giấc mơ về vinh quang, về kỳ thi Đình mà y hằng mong ước, so với tính mạng của Tạ Hàm Ngọc, vào khoảnh khắc này, đều trở nên không đáng kể. Trên núi có nhiều đá vụn và cành cây khô. Mục Đường Phong lại không chú ý đến chân. Cõng người trên lưng, thân thể y không linh hoạt. Ở góc cua giữa sườn núi, có một tảng đá nhô ra. Y bị vấp, cả người ngã xuống. Tiếng đá rơi xuống đất vang lên bên tai. Gai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-khuya-moi-to-tuyet-day/4702658/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.