Tôi chậm rãi ngồi xuống, hai tay đem vòng hoa đặt ở trên mặt đất, đặt ở nơi vết máu có màu đậm kia, nhìn thấy phía trên được một tầng lá khô còn có tro bụi.
“Cô bé còn nhỏ như vậy.”
Tôi không kìm được mà nói, lời nói nhàn nhạt mang theo chút buồn, An Hiên ngồi xổm xuống cùng tôi, sau khi đặt vòng hoa, tôi đặt một cái bọc bố có mảnh búp bê và vải áo vào giữa vòng hoa.
Ngay bên cạnh xích đu theo gió trước sau lung lay, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh dây xích sắt rỉ sét về sau có tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Dì Mao thì an tĩnh đứng ở một bên, sắc mặt phức tạp, tôi dư quang nghiêng mắt nhìn bà đang yên lặng lau nước mắt, trong lòng lại có chút lòng chua xót.
Trước mắt có chút mông lung, nước mắt ngăn không được hướng trong hốc mắt tích góp.
“Điều tốt nhất có thể hướng đến là cô ấy hiện tại thoát ly bể khổ, hi vọng cô ấy chuyển sinh về sau có thể có một khởi đầu tốt đẹp.”
“Uhm.”
An hiên lần đầu tiên không có chống đối với tôi, mà là thuận lên tiếng.
Dì Mao tựa hồ vẫn không hiểu tôi cùng Tiểu Như là thế nào , ở một bên an tĩnh một hồi lâu, mở miệng hỏi thăm:” Ta ở đây công tác thật lâu rồi, chưa từng thấy các ngươi tới qua.”
“Chẳng lẽ…… Các ngươi là thân nhân Tiểu Như?”
Tôi kéo ra cái nụ cười khó coi, hơi xúc động nói: “Nếu như là vậy cũng tốt, đáng tiếc tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-khuya-minh-hon-thu-cung-cua-diem-vuong/3113664/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.