Tiểu Như nhãn cầu bên trên màu trắng, không nhìn thấy con ngươi, nguyên bản gương mặt trẻ con non nớt mịn trắng nõn cũng thay đổi thành người chết mới có màu xanh tím.
Máu Đỏ tươi từ trong ánh mắt của cô ấy chảy ra, tóc đen xốc xếch che đậy tại hai bên gò má cô ấy , cô ấy giống như không nghĩ tới, có người sẽ biết tên của mình.
An hiên ngạc nhiên nhìn về phía tôi, trên mặt lộ ra biểu tình khiếp sợ.
Hắn khả năng cũng không biết, tôi vì sao lại biết danh tự khi còn sống cô gái này, nhưng tôi hiện tại cũng không có thời gian đi cùng hắn giải thích.
“Tiểu Như, ta biết cô đã gặp phải nhưng chuyện gì , ta rất xin lỗi.”
Không biết đây có được tính là lối thoát bằng miệng không? Tôi đã chọn sử dụng phương pháp này, thậm chí ta bắt đầu vọng tưởng làm như vậy có thể cảm hóa cô ấy.
An bình đã ngã xuống, nghi thức cũng coi là bị phá hư, không cách nào tiếp tục.
Nếu như tôi không làm một chút gì đó, nếu để cho An Hiên dùng tấm hắc phù có thể phá hủy hồn phách kia, hết thảy cũng không thể cứu vãn .
Thế nhưng sự tình làm sao có thể đơn giản như vậy mà giải quyết được?
Quả nhiên, không ngoài sở liệu của tôi, Tiểu Như như là đứa trẻ bị thế giới vứt bỏ , tại kia kêu khóc:” Biết thì thế nào, các ngươi còn không phải muốn hại chết ta sao!”
“Cùng giống như những tên đáng ghét kia !”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-khuya-minh-hon-thu-cung-cua-diem-vuong/3113658/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.