Sắc quỷ đêm đó ở tại trong nhà của tôi, tại thời điểm tôi ngủ được mông lung, cảm nhận được người bên cạnh bỗng nhúc nhích, tay của anh từ cái hông của ta rút ra, sau đó im ắng biến mất.
Tôi chậm rãi mở to mắt, tâm tình khó tránh khỏi có chút sa sút.
Lần đầu tiên cảm nhận được một loại cảm giác tên là phòng không gối chiếc, vốn là mấy ngày không gặp, hiện tại càng là một nửa giấc ngủ rời đi.
Tôi thở dài, mở miệng nói:” Aizzz…… Cuối cùng vẫn là rời đi sao?”
Tôi ngồi dậy, hướng bên giường bắt lấy thú bông lông nhung rất lớn, để ở bên người, thân thể tôi xoay lại, nằm ôm trên nó ngủ thiếp đi.
Dù cho sắc quỷ lâm thời rời đi, cũng không có ở trong lòng của tôi lưu lại áp lực cùng ảnh hưởng quá lớn, nên ngủ vẫn là ngủ.
Bởi vì chuyện như vậy dù sao cũng là trạng thái bình thường , quen thuộc cũng còn tốt, dù sao người ta cũng không là người bình thường, trượng phu bình thường.
Có lẽ, có một ngày anh thoái vị, anh liền có thể một mực làm bạn với tôi?
Bất quá, đó cũng là sự tình sau khi tôi qua đời đi……
Một giấc hừng đông, An Bình một trận điện thoại đánh tới đem tôi đánh thức.
“Chúng ta đã đến, cậu người đâu? Không phải hẹn xong tám giờ sao, chúng ta đã đợi dưới lầu.”
Tôi lập tức từ giường Nhảy dựng lên, nhanh chóng phủ lấy quần áo, ôm điện thoại trả lời.
“Thật xin lỗi , mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-khuya-minh-hon-thu-cung-cua-diem-vuong/3113651/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.