An hiên dựa theo An gia gia đi chuẩn bị các loại đạo cụ khu quỷ .
Mà tôi cùng An Bình thì ngồi cùng một chỗ, phía trước sảnh, An Ngọc bọn họ đã về nhà mới .
“Vừa rồi tên hỗn đản kia không có làm khó cậu chứ”?
An bình nhìn thấy gia gia đem An Hiên mang đi, liền vội hỏi tôi.
Tôi nhún vai, khóe miệng mang theo nụ cười, nói: “A ha, có an Ngọc Bọn họ ở đó mà, hắn cũng không dám quá phách lối.”
An bình nhíu mày, cắn môi, sau đó cũng không tiếp tục nói gì.
Bởi vì chuyện Diệp Dao , tôi muốn hỏi cô ấy một chút tình huống cụ thể.
“Dự định làm sao đi giúp Diệp Dao?”
An bình nghiêng đầu: “Nhanh lên thôi, nếu không ngày mai, thời gian cũng rất lâu, cũng không biết tình huống nhà Diệp Dao thế nào, hi vọng mẹ và bà của cô ấy vẫn mạnh khỏe.”
Thấy được trên mặt cô ấy lộ ra một chút biểu lộ áy náy, tôi vội vàng an ủi: “Đừng lo lắng, mình nghĩ Diệp Dao khẳng định cũng rất lo xa, chính bản thân mình cố gắng lớn nhất, chính mình còn chưa kịp đem tin tức nói cho cô ấy, nếu không cậu cùng cô ấy nói một chút.”
“Ngày mai chúng ta đi nhà cô ấy giúp “.
Tôi gật gật đầu, bấm điện thoại cho Diệp Dao.
Thật may, tôi trước đó có dự kiến trước, trước đó có lưu số của cô ấy, ngay lúc âm thanh bận liền vang lên hai lần, điện thoại cũng được trả lời.
“Dung hoa! có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-khuya-minh-hon-thu-cung-cua-diem-vuong/3113648/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.