Chương trước
Chương sau
An hiên trong mắt lóe lên một chút ánh sáng.

An gia gia nhìn thấy bầu không khí giữa chúng tôi càng ngày càng cứng ngắc, thậm chí có hoa lửa văng khắp nơi, ông vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu hiên, nói chuyện ít lời lại”.

“Gia gia, ta nói chính là thật, nếu như nàng ta thân phận thật cao quý như vậy, nên lưu tại âm phủ.”

“An hiên, ta chẳng những là Diêm Vương hậu, ta cũng là người, người sống, ở đâu không phải tự do của ta sao, ngươi không có quyền lợi đến can thiệp quyết định cùng cách làm của người khác.”

Tôi quả thực bị hắn khiến cho giận không kềm được, hận không thể một quyền nện vào mặt hắn!

“Ngươi thả ta ra ! Ta cho ngươi biết, an hiên, đừng bày cho ta cái huynh trưởng gì , tiểu Hoa xin lỗi cậu”!

An gia gia đứng ở một bên, rất muốn tham gia chuyện chúng tôi, nhưng là trái lo phải nghĩ thật nhiều lời nói, quả thực là một câu đều nói không thể nói ra miệng.

“Xin lỗi? An bình, em phải suy nghĩ kỹ, ta là vì ý tốt, mới khiến cho em rời xa cô ấy”.

“Tốt với ta? Ha ha, khẩu khí thật lớn!”

Cô ấy hừ lạnh một tiếng, băng lãnh và thống khổ nhìn An Hiên, nói: “Ngươi thực có can đảm nói câu nói này, tốt với ta? Ngươi ngay Tiểu Hoa với ta mà nói, là ý nghĩa gì cũng không biết, ta thích người nào, yêu thích là cái gì, ngươi hoàn toàn không biết, ngươi lấy ở đâu lá gan nói câu nói này?”

An bình vừa nói, trong mắt chứa đầy nước mắt, cuối cùng cắn cắn răng, xông ra khỏi phòng bệnh, nước mắt lưng tròng.

An hiên lông mày nhíu chặt, lạnh lùng trừng tôi một chút, ngữ khí rất bất thiện mà nói:” cô trở về đi”!

Tôi cảm giác hắn quả thực không hiểu thấu, tôi trêu ai ghẹo ai, hắn đối với tôi là có cái gì thành kiến sao?

“Hoa nha đầu, hôm nay cháu chịu ủy khuất rồi” .

An gia gia thở dài, trấn an tôi nói:” tiểu tử Kia một mực không trở lại, không liên hệ người trong nhà, cũng là có nguyên nhân……”

“An gia gia.”

Tôi ngắt lời ông, tôi biết làm như vậy rất không có lễ phép, nhưng tôi vẫn như cũ đem ý nghĩ trong lòng mình nói ra.

Mặc kệ nguyên nhân gì, cái nỗi khổ gì, hắn bên ngoài, cũng không thể quên gia đình quên cội nguồn.

Tôi quay đầu, nhìn về phía hắn, nghiêm túc hỏi:” Gia gia, ngài không cảm thấy hắn rất ích kỉ sao? Bên ngoài Lịch luyện, người bên trong nhà mặc kệ không hỏi, đột nhiên trở về, liền đối An Bình khoa tay múa chân, thậm chí là can thiệp hành động của tự do của cô ấy”.

“An bình sẽ không thuận theo , tính tình của cô ấy, chính là muốn thuận theo ý của mình mới được.”

Tôi nhìn Phòng bệnh trống khống, chóp mũi tràn ngập mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt .

“An gia gia, ông nghĩ con nói có đúng không “?

Nghĩ đến An Bình kia biểu lộ thụ thương, tôi đã cảm thấy lòng của mình thắt lại.

Nếu như có thể, ta hoàn toàn không hi vọng nàng khó chịu, thương tâm, bởi vì địa vị cô ấy trong lòng tôi, không thể dùng từ để hình dung.

Về phương diện bạn bè này, cô ấy chính là địa vị cao nhất trong lòng tôi.

Tôi trầm mặc một hồi lâu, sau đó ở trong lòng quyết định, nhìn về phía An gia gia.

“Nếu như, sự thật thật như An Hiên nói như vậy, An Bình ở gần cháu sẽ giảm bớt tuổi thọ, cháu sẽ bớt lui tới cùng cô ấy”.

“Hoa nha đầu……”

An gia gia mở to hai mắt, kinh ngạc mở miệng.

Đúng, trong lòng tôi chính là nghĩ như vậy, nếu thật sự như An Hiên nói , An Bình ở bên cạnh tôi, nhất định không có chỗ tốt.

Ai ngờ, An gia gia vỗ vỗ bờ vai của tôi, hòa ái cười nói:” Nào có nghiêm trọng như vậy, Hoa nha đầu đừng lo lắng, tiểu tử kia chính là cuồng ngạo tự đại, chờ nó trở về xem ta thu thập nó như thế nào.”

Chúng tôi lại ngồi xuống hàn huyên một hồi, tôi chờ rất lâu, đều không có An Hiên hoặc là An Bình trở về, thấy thời gian cũng không sớm, buổi chiều tới gần chạng vạng tối còn có một tiết khóa, cho nên cần phải về trường học trước.

Tôi không biết là lúc đi ra về, tôi đi ngang qua An Hiên, , Tôi vừa bước vao trước , thì chân của anh ta bước ra từ một thang máy khác và đi ra với vẻ mặt u ám..

Làm tôi xuyên qua đại sảnh tràn đầy người, chuẩn bị hướng phía cửa chính đi đến lúc, vô tình nghiêng mắt nhìn đến một cái thân ảnh quen thuộc, đang ngồi ở băng ghế gỗ sau một gốc cây đại thụ .

Không biết cái ghế dài này có phải là lúc trước thiết kế bài trí có vấn đề khiến hướng của nó khác với những băng ghế khác hay không.

Tóm lại, nơi đó còn có lùm cây không cao không thấp che đậy lấy, cho nên nếu như không phải người hữu tâm, đều không phát hiện được nơi đó.

Muốn hỏi tôi vì cái gì thấy được, đó là bởi vì tôi vô ý thoáng nhìn, vừa vặn từ cái góc độ nào đó trong khe hở thấy được mặt An Bình, liền biết ra.

“cậu làm sao lại trốn ở đây?”

Tôi xem đồng hồ, phát hiện còn có chút thời gian, không cần quá gấp về trường học, liền từ khe hở chật hẹp lùm cây nghiêng người chen tới, đi tới bên cạnh An Bình.

An bình nhìn thấy tôi, lúc đầu đã ngừng thút thít thì tro tàn lại cháy lên, tôi bị bộ dáng của cô ấy dọa sợ, vội vàng ngồi tại bên người cô ấy, có ý thức tách ra một chút khoảng cách, hỏi: “Thế nào? Đừng khóc.”

“Oa!”

Cô ấy hoàn toàn không có đem An Hiên nghe vào, lập tức nhào tới trên người của tôi, tôi dọa đến kém chút đẩy cô ấy ra .

“Mình không muốn cùng cậu tách ra! Tên hỗn đản An Hiên kia, hắn dựa vào cái gì bắt mình làm như vậy, dựa vào cái gì nói với cậu lời quá đáng như thế!”

Tôi bất đắc dĩ ngoắc ngoắc bờ môi, vỗ vỗ phía sau lưng cô ấy.

“Cậu không có cùng mình tách ra , mình không phải còn đang bên này a”?

Tiếng khóc của cô ấy đột nhiên dừng lại, sau đó nghẹn ngào nói: Tiểu Hoa cậu nói cũng đúng “.

Tôi buồn cười nhìn qua nha đầu này: “ Cậu không phải hô hào nói không nghe An hiên sao, vậy cậu còn xoắn xuýt cái gì, chúng ta sẽ không tách ra.”

Cô ấy nghe tôi nói như vậy, lập tức liền nín khóc mỉm cười.

Tôi liền biết, trên đời này chỉ có sinh tử mới có thể đem chúng tôi tách ra! Cô ấy đột nhiên tuôn ra một câu như thế , làm tôi bật cười ha ha.

“Nào có nghiêm trọng như cậu nói vậy nha.”

Thấy được tâm tình cô ấy không tệ, tôi lại trấn an cô ấy, vang lên bên tai câu nói An gia gia.

“Tiểu Hoa, vòng tay hồng ngọc của con dù hoàn toàn chính xác sẽ đối tuổi thọ người sống có chút ảnh hưởng, nhưng là ta nghĩ, nó là một cái Thần khí, có thể biết ý nghĩ của chủ nhân cùng yêu thích, đối với người thân cận bên cạnh con, nó sẽ có cảm ứng, cho nên con đừng lo lắng, tiểu tử thúi kia con cũng đừng để ở trong lòng.”

Kỳ thật, An gia gia cũng không muốn để cho An Bình bởi vì cùng tôi tách ra, mà khổ sở .

Tôi đang định cáo biệt, lúc này mới nhớ tới, còn có người mình chưa có chảo hỏi, không khỏi thầm mắng mình đầu óc heo.

An ngọc cùng Tư Đồ cảnh tôi còn chưa có đi thăm hỏi qua , nếu không chúng tôi cùng đi, thuận tiện thư giãn một chút.

An bình gật gật đầu, lại loạn xạ xoa xoa mặt, tôi nhìn cô ấy không có chút cử động thục nữ nào, buồn cười từ trong bọc lấy ra một bao dạng khăn tay đơn giản, mở ra rút ra một cái cho cô ấy.

“Đại mỹ nữ, cậu dự định đỉnh lấy một trương mặt hoa đi gặp An Ngọc bọn họ sao?”

An bình mặt hơi đỏ lên, có chút quẫn bách lấy điện thoại di động ra, soi vào lau sạch mặt, sau đó hút mạnh khẩu khí, cười nhìn tôi đạo: “Chúng ta đi thôi!”

……

“Tiểu Hoa, lần này thật đúng là muốn cám ơn em bao nhiêu, nếu không phải em…… Phán quan cũng sẽ không tới, chúng ta cũng sẽ không dễ dàng giải cứu như vậy “.

Tôi ngồi trên ghế , liên tục khoát tay: “An ngọc chị khách khí, muốn cảm ơn không phải cám ơn em, cảm ơn sắc quỷ đi, hắn phái phán quan tới.”

Tư Đồ cảnh nhìn tôi ánh mắt đều mang tới tôn kính, khiến cho tôi rất không quen.

“Nếu như Dung Hoa, ngươi không phải Diêm Vương hậu, sao có thể khuyên đến động Diêm Vương xuất động nhân thủ giúp chúng ta được”.

“Đúng vậy a, trước gia gia bên kia, cũng nhiều thua thiệt có Hắc Bạch Vô Thường tới giúp”.

Tôi bị bọn hắn thổi phồng đến mức có chút không biết làm sao, đành phải giữ im lặng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Trái lo phải nghĩ, tôi vẫn là nghĩ

Đem phần vinh hạnh đặc biệt này để qua một người mà tôi phi thường không thích lắm.

“An hiên cũng giúp chiếu cố rất lớn.”

Tôi không nghĩ tới, tôi nói ra câu nói này sau, An Bình mặt lập tức lại gục xuống.

Cái này còn không phải trọng điểm, nhất làm cho tôi không thể lý giải chính là, liền liền sắc mặt An Ngọc đều không phải nhìn rất đẹp.

Cô ấy dời đi ánh mắt, nhìn về phía bên cửa sổ.

Cửa sổ bị kéo lên một đầu không lớn không nhỏ khe hở, phơ phất gió nhẹ thổi tới, để trong bình hoa mới mẻ đóa hoa đều tùy hứng đong đưa theo gió.

“Hắn ngược lại là nghĩ đến trở về, bỏ được trở về, tên tiểu tử thúi này.”

An ngọc trong lời nói mang theo nghiêm khắc cùng răn dạy, nhưng lại lại có một vẻ thân mật mà người thân mới có.

“Có năng lực lợi hại hơn nữa thì có ích lợi gì? Không trở về nhà, hắn đối với tất cả mọi người an gia ý nghĩa là cái gì?”

Cô ấy trào phúng cười gằn âm thanh:” Bất quá là một người xa lạ chảy huyết dịch giống nhau.

Tôi bị An Ngọc dọa sợ, không thể nghĩ tới, cô ấy bình thường dịu dàng như ngọc, An Ngọc tiểu gia bích ngọc, sẽ nói ra lời nói sắc bén lại nói trúng tim đen như thế.

Lời nói rất chói tai, nhưng lại khiến cho người ta không thể không phục, không cách nào phản bác.

An bình giống như là bị lời nói kia khơi gợi lên ký ức, lại đem sự tình vừa rồi thêm mắm thêm muối nói liền.

“ Cậu nói, hắn qua không quá phận ư? mình sẽ không nghe hắn, liền cùng hắn nghịch đến, sao nào”!

Tôi lắc đầu bất đắc dĩ, không biết là khóc hay là cười, An Bình cưỡng tính tình một chút cũng không có thay đổi, thật đúng là tùy hứng.

Ngay cả tôi không nghĩ là, An Ngọc làm biểu tỷ, sẽ tượng trưng nói với cô ấy cái một đôi lời, ai biết, chị ấy vậy mà vung quyền đầu, kích động đối An Bình nói: “ Chị ủng hộ em ! Ngàn vạn không thể chấp nhận cái tên tiểu tử thúi kia ảnh hưởng! Chính em tự đến quyết định!”

Tư Đồ cảnh nhìn thấy vợ nhà mình hiếm khó được thấy tính trẻ con cùng trêu chọc, cưng chiều mà liếc nhìn chị ấy, im lặng thở dài.

Tôi phỏng đoán, hắn đoán chừng ở trong lòng tán thưởng An Ngọc đi.

Nói những câu như:” lão bà của ta cái này thật sự là đáng yêu”, tôi ngẫm lại đã cảm thấy ghê răng.

Khi An Ngọc cùng Tư Đồ cảnh chờ đợi ở phòng bệnh , thấy thời gian không còn nhiểu, đủ tôi vừa vặn gọi một chuyến xe buýt, chuẩn bị trở về trường học để lên lớp.

An bình, cậu nếu có thể nên lên lớp , một mực cúp học sẽ rớt tín chỉ, mình giúp ngươi nhắc nhở một chút.”

An bình thõng xuống con mắt, có chút không yên lòng nhìn tôi nói: “Ngày mai mình liền ở về trường học.”

Thấy được cô ấy một mặt phiền muộn , tôi sờ lên đầu của cô ấy an ủi: “Yên tâm, về giáo sư chủ nhiệm khóa ,vậy mình giúp cậu xin nghỉ , dù sao trong nhà có chuyện, đến lúc đó đi gặp thầy phụ đạo nơi đó viết đơn xin nghỉ việc riêng đi”.

Cô ấy bỗng nhiên ngẩng đầu, cảm kích nhìn qua tôi, tôi cùng bọn họ cáo biệt sau, liền vội vàng chạy đi trạm xe buýt cổng bệnh viện.

Thời điểm tôi đuổi tới trường học, thời gian vừa vặn, cách giờ lên lớp còn có năm phút, tôi mang theo giỏ đi vào phòng học.

Ngay khi tôi ngồi xuống, xuất ra sách giáo khoa cùng bản bút ký chuẩn bị khi đi học, Diệp Dao đột nhiên cầm giỏ, ngồi ở bên cạnh tôi.

“Ài, Diệp Dao.”

Tôi có chút mất tự nhiên lên tiếng chào hỏi, không đợi tôi tiếp theo nói cái gì, Diệp Dao liền một mặt cầu xin nhìn qua tôi.

Cô ấy bộ dáng này, khiến cho tôi phía sau tê dại một hồi, tôi không thể làm gì khác hơn là lúng túng giật giật khóe miệng, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Dung hoa, mình…… mình biết mình dạng này tới, rất đường đột, hơn nữa…… Cũng là, chúng ta quan hệ cũng không có tốt như vậy, cũng không phải rất là thân quen.”

Diệp Dao tại kia nói năng lộn xộn một tràng, thế nhưng hết lần này tới lần khác chính là không nói chính đề.

Tôi buồn cười hỏi: “cậu mau nói đi, muốn nhờ mình cái gì?”

Cô ấy thấy tôi nói như vậy, trong mắt hiện lên hi vọng, kích động một thanh cầm tay của tôi, nói: “Dung hoa! Cậu có phải biết bắt quỷ hay không, mình…… mình xin ngươi, giúp mình một chút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.