Tôi nhìn thấy biểu lộ đại thúc lái xe không thích hợp, còn muốn nói nhiều điều gì, đại thúc lái xe ngữ khí quái dị mở miệng.
“ Nơi đó là khu nhà cổ lão thành, hiện tại ngoại trừ một vài dân bản địa đi đứng không tiện ra bên ngoài, còn lại không người ở nơi đó.
Phòng ở rách rưới, có thể nói là cái khu dân nghèo, cũng tương đối loạn, tiểu cô nương, ta nhìn cách ăn mặc của cô, trong nhà không giống như là khốn cùng, đến đó làm cái gì?”
Tôi nhíu nhíu mày, Xu Cồn thế mà ở đó, tôi xem lại địa chỉ trong tay.
Mặc dù tôi là người bản địa nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói về nơi đó. Có lẽ do điều kiện sống và gia đình, không có ai xung quanh đã từng tiếp xúc với thành phố cổ, vì vậy tôi cũng không chú ý đến nó.
Tôi thấy được từ trong giọng nói đại thúc nghe được ý vị khuyên can, khả năng khu lão thành thật không an toàn bằng nơi này, cảm thấy tôi một cái cô nương nếu như không phải chuyện đặc biệt quan trọng, tốt nhất đừng đi nơi đó. Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.com
“Đại thúc, tôi có một người quen ở nhà cố tại kia, tôi là đi thay thế hắn thăm người nhà hắn một chút.”
Cố nhân ở đây, không có nghĩa là bạn bè.
Lái xe đại thúc có vẻ như cũng không nghĩ tới hàm nghĩa người quen cũ là người qua đời này, nghe được tôi nói một lời, con mắt lại nhìn kính chiếu hậu, sau đó thở dài, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-khuya-minh-hon-thu-cung-cua-diem-vuong/3113602/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.