“Nương nương, mấy cái người âm dương kia đâu? Bọn hắn thế nào rồi”?
Bạch vô thường thật sự là hết chuyện để nói, tôi biết cô bé không hiểu rõ kết quả sự tình, hỏi cái này chút vấn đề cũng là vì hảo tâm, nhưng tôi vừa nghe đến vấn đề này, lòng liền không khỏi phiền muộn.
Tôi lôi kéo cô bé hướng phía trong viện đi vào, ai biết cô bé này chính là không chịu bước vào một bước, dáng vẻ khó xử lại sợ, tôi không thể làm gì khác hơn là cùng cô ấy cùng một chỗ ngồi xuống dưới gốc đại thụ.
“Bọn hắn đều bị trọng thương, An Ngọc cùng Tư Đồ Cảnh linh hồn không thể giải cứu trở về.”
Bạch vô thường rơi vào trầm mặc, nửa ngày mới yếu ớt thở dài, phun ra một câu không phù hợp hình tượng này của cô ấy.
“Phải không, thật là rất tiếc nuối”.
Thanh âm vẫn như cũ là tiếng nói hài đồng non nớt mềm như bông vải, nhưng là lời nói lại không giống một đứa bé sẽ nói ra.
Bạch vô thường sau câu nói đó của mình, lại lâm vào một mảnh trong trầm mặc.
Thật lâu, cô ấy mới khôi phục dáng vẻ tinh thần phấn chấn tràn đầy trước kia, ôm cánh tay của tôi, trấn an tôi mà nói: “Nương nương, không biết ta dùng cái từ này đúng hay không, đại nạn không chết tất có hậu phúc.”
“Nương nương, mọi chuyện ta cùng ca ca đều từ Diêm Vương đại nhân hơi hiểu được chút, nương nương cũng đừng có suy nghĩ nhiều, trước chữa khỏi vết thương, tiểu vương tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-khuya-minh-hon-thu-cung-cua-diem-vuong/3113581/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.