“Khi tớ mang tới tớ nhớ là bảy cuốn nhưng … sao lại chỉ có sáu cuốn?”
Tôi thấy An Bình hoảng loạn và tôi lo lắng: “Cậu đã thử nhìn lại xung quanh một lần nữa chưa? có lẽ nó chỉ ở gần đây thôi? Chúng ta không thể để mất nó.”
An Bình lục lọi mọi ngóc ngách trong lo lắng nhưng không thể tìm thấy cuốn sách nghi thức mà cô ấy đã để lạc mất.
Tôi tự trách mình, nếu tôi tự làm có lẽ điều này sẽ không xảy ra.
“Phải làm gì … phải làm gì đây …” Khuôn mặt của An Bình tái nhợt, tôi thật sự rất lo lắng.
Tôi ngồi xổm xuống để giúp cô ấy tìm thấy, vừa rồi cô ấy đang ngồi khoanh chân trên thảm, có thể cô ấy đá nó vào ngóc ngách nào đấy bằng đôi chân của mình.
Hay …tôi đưa ta ấn xuống dưới đệm.
Tuy nhiên vẫn không thể tìm thấy.
Diêm Quân ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, vẫn đeo mặt nạ trên mặt như lúc trước.
Dung mạo của hắn cho đến giờ chỉ có tôi nhìn thấy.
“Anh có thấy cuốn sách An Bình làm mất không?”
Tôi hỏi với hy vọng rằng anh ta biết cuốn sách bị mất ở đâu, anh ta im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Nó không bị mất, mà ở ngay trên người của cô ấy.”
Khi An Bình nghe thấy thế liền đứng dậy dùng tay sờ khắp cơ thể mình.
Trong nháy mắt tôi thấy cuốn sách ở ngay dưới mông cô ấy. Một vài dòng mồ hôi chảy xuống khỏi trán. Tôi cúi xuống nhặt quyển sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-khuya-minh-hon-thu-cung-cua-diem-vuong/3113468/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.