Edit: Emily Ton.
Ta bị kia lực lượng vô hình kia kéo vào, thân thể mất thăng bằng, đặt mông ngã ngồi ở trên sàn nhà. Đá cẩm thạch lạnh lẽo trên sàn khiến mông ta tê dại.
Cửa quán cà phê lập tức bị đóng lại, ta vội vàng bò dậy từ trên sàn nhà, đẩy mình tới cánh cửa, dùng sức đấm!
"Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!" Vì sao lại như vậy, ta chỉ tới để đưa chìa khóa, vì sao lại rơi vào tình huống này? Ta đã trêu chọc phải người nào rồi?!
Ta điên cuồng đập trên cửa kính của quán cà phê, nhìn thấy ven đường vẫn có người qua lại, rõ ràng cửa bằng kính, nhưng bất luận ta dùng sức đánh vào cửa như thế nào, tiếng "rầm rầm" vang lên, cho dù có người quay đầu nhìn lại, cuối cùng vẫn dường như không nhìn thấy ta, xoay người rời đi.
Bọn họ...... thật sự không thể nhìn thấy ta sao?
Trái tim ta trở nên căng thẳng, động tác trên tay cũng dừng lại. Ta vặn vẹo cổ, máy móc quay đầu lại, tốc độ cực kỳ thong thả, nhìn về phía Tiểu Hoàng đang ngồi. Bởi vì khẩn trương, chóp mũi ta thẩm thấu ra những hạt mồ hôi rất lớn.
Tiểu Hoàng biến mất, nhưng điều đó không khiến ta cảm thấy nhẹ nhõm.
Thân thể cứng đờ giống như cục đá, bước chân không dám hoạt động chút nào.
Trong lúc nhất thời, ta không biết nên làm gì, đầu óc ong lên, trong đầu trống rỗng.
Sau một lúc lâu, ta mới nghĩ đến, di động vẫn đang nằm ở trong tay mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-khuya-minh-hon-thu-cung-cua-diem-vuong/3113384/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.