Edit: Emily Ton.
Thân thể ta không ngừng run rẩy, mở to hai mắt, muốn cầu cứu, nhưng trong cổ họng lại không thể phát ra một chút âm thanh.
Ba! Mẹ! Cứu ta!
Không phải người ta thường nói, con cái và cha mẹ sẽ có cảm ứng tâm linh hay sao? Chỉ cần một người trong số họ tới gõ cửa phòng, ta sẽ được cứu thoát!
Nhưng vì sao, bọn họ không ai tới đây một lúc?
"Nghe lời, đừng lộn xộn."
Tiếng nói của hắn vốn mềm mại bỗng trở nên âm trầm lạnh băng, hắn chậm rãi di chuyển bàn tay về phía bụng nhỏ của ta, cuối cùng dán ở trên bụng nhỏ của ta.
Bàn tay của hắn đã di động dưới lớp quần áo của ta lâu như vậy, vẫn còn rất lạnh lẽo. Ta có thể cảm giác lòng bàn tay hắn không ngừng tản ra hơi thở lạnh băng, nhưng bụng ta lại không có chút cảm giác không khoẻ, mà ta có thể cảm giác được, những khí lạnh đó giống như đã bị bụng ta hoàn toàn hấp thu hết.
Hắn quay người lại, điều này khiến ta hoàn toàn có thể thấy rõ con quỷ phía sau lưng mình có bộ dáng thế nào.
Hai năm trước vào đêm đó, chính là con quỷ trước mắt này, đã cướp mất đêm đầu tiên của ta sao?
"Hoa Nhi, bảo vệ tốt tiểu gia hỏa trong bụng, nếu như hắn có sơ xuất gì, ngươi sẽ phải chịu đựng cùng với nó."
Tiểu gia hỏa nào? Tiểu gia hỏa trong bụng ta?
Ta lập tức nghĩ tới, đã một năm nay ngày lễ của ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-khuya-minh-hon-thu-cung-cua-diem-vuong/3113366/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.