Chương trước
Chương sau
Thuộc Đình lấy ra chiếc nhẫn kia, quỳ xuống đất, “Quan Tâm, anh hiện tại ngiêm túc thỉnh cầu em: gả cho anh được không?” Gặp tôi không lên tiếng, anh vội vàng nói: “Tâm Tâm, anh đã phát hiện  ra bí mật của chiếc nhẫn này, cũng biết bản thân thật sự là yêu em, xin em hãy gả cho anh.”

Tôi cầm lấy chiếc nhẫn, đeo nó vào ngón tay, tuy rằng có chút chặt, nhưng cũng không đau lắm.

Nhìn vẻ mặt anh lộ ra sự vui mừng, tôi lành lạnh nói: “Thuộc Đình, chiếc nhẫn kia ban đầu đã là của em rồi, anh đem nó ra để cầu hôn đã chứng tỏ tấm lòng không có chân thành rồi. Cho nên, chiếc nhẫn này về lại với chủ cũ của nó mà thôi, nên em sẽ không gả cho anh.”

Ôm lấy cậu con trai tôi quay trở về, để lại anh than thở ở phía sau.

Anh thật sự yêu tôi sao? Tôi không thể không nghi ngờ. Nếu tôi không vì anh sinh ra một cậu nhóc, nếu tôi không vì anh mà chắn một viên đạn, thì anh sẽ đối với tôi nói tiếng yêu sao? Huống chi còn có Tiểu Bình, Tiểu Bình làm thế nào bây giờ?

“Tâm Tâm, anh sẽ không từ bỏ đâu!” Anh ở phía sau hét to lên, khiến cho toàn bộ bệnh nhân đang phơi nắng trong vườn của bệnh viện đều nhìn chúng tôi mà mỉm cười.

“Tâm Tâm, em biết không? Anh cũng đã trồng một cây hoa tình yêu rồi!” Bông hoa tình yêu? Cơ thể của tôi ngây lại một chút, anh lại tiếp tục hô to, “Tâm Tâm, bông hoa tình yêu của anh đã mọc rễ trong máu của anh rồi, hiện tại chỉ còn đợi em cho nó hạnh phúc thôi, khiến cho nó nở hoa! Tâm Tâm, anh muốn nhìn thấy màu của bông hoa tình yêu của chúng ta!”

Ông trời, anh còn nhớ rõ! Anh nhớ những lời tôi nói vào đêm trước khi ra nước ngoài! Nước mắt của tôi chảy xuống không ngừng.

“Vậy thì anh nên từ từ mà nuôi dưỡng đến lúc nó nở hoa đi. Nếu hoa nở rồi, chúng ta liền kết hôn!” Tôi quay đầu lại nở nụ cười rạng rỡ với anh.

Anh dường như chìm đắm trong nụ cười của tôi, sau đó thì mới tỉnh ngộ, “Không thể được? Tâm Tâm, có nở hoa hay không là quyền nằm trong tay em.” Anh ở phía sau hét lên, “Tâm Tâm, em là người phụ nữ cả đời mà anh yêu thương, đời này kiếp này anh chỉ muốn chỉ một mình em mà thôi!”

Tôi cước bộ nhẹ nhàng ôm con trai trở về. Nếu tôi là người phụ nữ đáng giá cả đời mà anh yêu, thì Thuộc Đình, hãy dùng tình yêu cùng với sự dịu dàng để thuyết phục tôi đi.

VĨ THANH

“Mẹ ơi, hôm nay cô giáo của con phê bình con đó. Con không muốn đi học nữa đâu.”Chập tối, một cậu con trai năm tuổi từ chiếc xe của con nít vừa kể vừa khóc với tôi.

“Có chuyện gì vậy, con yêu? Nói cho mẹ nghe một chút nào.” Tôi ngồi xổm người xuống, vuốt đứa con trai nhìn càng ngày càng giống khuôn mặt lúc nhỏ của Thuộc Đình mà hỏi. Tiểu Tề lúc sinh ra cân nặng rất nhẹ, cơ thể cũng không tốt, có thể là bởi vì ảnh hưởng từ tôi. Nhưng trải qua mấy năm chăm sóc và bồi bổ, sức khỏe của cậu bé giống như Thiên Sứ ánh mặt trời vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.