Thuộc Đình lấy ra chiếc nhẫn kia, quỳ xuống đất, “Quan Tâm, anh hiện tại ngiêm túc thỉnh cầu em: gả cho anh được không?” Gặp tôi không lên tiếng, anh vội vàng nói: “Tâm Tâm, anh đã phát hiện ra bí mật của chiếc nhẫn này, cũng biết bản thân thật sự là yêu em, xin em hãy gả cho anh.”
Tôi cầm lấy chiếc nhẫn, đeo nó vào ngón tay, tuy rằng có chút chặt, nhưng cũng không đau lắm.
Nhìn vẻ mặt anh lộ ra sự vui mừng, tôi lành lạnh nói: “Thuộc Đình, chiếc nhẫn kia ban đầu đã là của em rồi, anh đem nó ra để cầu hôn đã chứng tỏ tấm lòng không có chân thành rồi. Cho nên, chiếc nhẫn này về lại với chủ cũ của nó mà thôi, nên em sẽ không gả cho anh.”
Ôm lấy cậu con trai tôi quay trở về, để lại anh than thở ở phía sau.
Anh thật sự yêu tôi sao? Tôi không thể không nghi ngờ. Nếu tôi không vì anh sinh ra một cậu nhóc, nếu tôi không vì anh mà chắn một viên đạn, thì anh sẽ đối với tôi nói tiếng yêu sao? Huống chi còn có Tiểu Bình, Tiểu Bình làm thế nào bây giờ?
“Tâm Tâm, anh sẽ không từ bỏ đâu!” Anh ở phía sau hét to lên, khiến cho toàn bộ bệnh nhân đang phơi nắng trong vườn của bệnh viện đều nhìn chúng tôi mà mỉm cười.
“Tâm Tâm, em biết không? Anh cũng đã trồng một cây hoa tình yêu rồi!” Bông hoa tình yêu? Cơ thể của tôi ngây lại một chút, anh lại tiếp tục hô to, “Tâm Tâm, bông hoa tình yêu của anh đã mọc rễ trong máu của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-hat-giong-tinh-yeu-cam-vao-mau/3228678/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.