Bác sĩ thấy tôi có vẻ lúc tỉnh lúc mê, nên nói rõ ràng lại một lần nữa. Thực sự không phải là giấc mơ, tôi tự tay nhéo đùi mình, ôi, trời ạ, đau quá.
Đau? Như vậy tôi không phải đang nằm mơ rồi? Trời ạ! Nếu có thể tôi muốn hét lên: “Tôi có thai rồi.”
Tôi ngồi dậy, kinh ngạc nhìn bụng mình. Trách không được mấy ngày đây tôi vừa nôn lại choáng váng nữa, trách không được tôi cảm thấy tôi có bụng, ông trời, ở đây có một em bé, là của tôi cùng Thuộc Đình.
Thấy bộ dáng của tôi, bác sĩ nghĩ là tôi không muốn, “Cô gái, cô tuy còn trẻ, nhưng lại có thai, coi như là cô cùng nó có duyên. Tuy nhiên, nếu cô không muốn, thì bây giờ vẫn còn kịp.”
Muốn! Muốn! Muốn! Tôi đương nhiên muốn! Tôi nhảy xuống giường ôm lấy cô bác sĩ: “Cám ơn, cám ơn, cám ơn cô đã nói cho tôi biết cái tin tốt này. Ông trời, tôi được làm mẹ rồi!”
Muốn gọi điện nói cho ai đó, nhưng tôi không biết có thể nói với ai. Trong nhà bốn lão hồ li kia nếu biết tôi mang thai, nhất định sẽ vui ngất trời, cho dù Thuộc Đình không cưới tôi đi nữa, nhưng có một đứa con của tôi với Thuộc Đình, bọn họ sẽ mừng đến phát khóc. Nếu nói cho bọn họ biết…, thì Thuộc Đình nhất định sẽ biết. Tuy rằng Thuộc Đình đã yêu Tiểu Bình, nhưng anh cũng đã nói, nếu có đứa nhỏ, chúng ta liền kết hôn; nhưng tình yêu của anh là Tiểu Bình, anh không thể cùng tôi kết hôn được, như vậy, đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-hat-giong-tinh-yeu-cam-vao-mau/3228661/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.