Lúc Cố Trường An tỉnh lại, trong phòng đã không còn ai, cái đầu xù xù chui ra khỏi chăn, khuôn mặt nhỏ sưng húp ngủ đến đỏ bừng quét mắt nhìn khắp một vòng, cậu nhận ra đây là phòng của Phượng Thiên Y thì lập tức cười híp mắt, chuyển biến trong mối quan hệ hai người không hề làm cậu cảm thấy sợ hãi hay không quen, nghĩ đến thân phận của mình càng có thêm sức thuyết phục cùng Thiên Y ca ca bên nhau, nghĩ như thế trong lòng cậu liền ngọt ngào không thôi.
Cửa phòng 'kẽo kẹt' một tiếng mở ra, có người chậm rãi đi đến.
Cố Trường An nhìn nam nhân cầm một cái hộp gỗ cùng một cái ấm thuốc bằng sứ trắng vòng qua bình phong, trong đầu hiện lên hình ảnh đêm qua, đôi mắt hạnh tròn xoe ngập tràn niềm vui lẫn ngượng ngùng, giật giật cái miệng nhỏ, mềm mại gọi: "Thiên Y ca ca."
"Heo con, em ngủ cả một ngày một đêm." Phượng Thiên Y đặt đồ xuống, xoa bóp khuôn mặt nhỏ mềm mềm, cười nhẹ trêu ghẹo.
Còn không phải tại huynh sao! Cố Trường An bất mãn chu chu môi.
Phượng Thiên Y nhìn dáng vẻ nũng nịu của cậu, trong lòng rung động, cúi người ngậm lấy cái miệng nhỏ đang chu lên, cuốn lấy cái lưỡi dùng sức mút vài cái mới chịu buông người ra.
"Ta còn chưa súc miệng!" Khuôn mặt Cố Trường An đỏ bừng dời mắt đi, mím môi.
Phượng Thiên Y ngồi trên giường, ôm cả người lẫn chăn vào lòng, vùi đầu vào cái cổ lộ ra ngoài của cậu, hít một hơi thật sâu: "An Nhi lúc nào cũng thơm hết."
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-duc-khong-thoi/213912/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.