Trên đường đi học về.
Nam Tri cầm phong thư mà cô Đồng đưa cho cô trong tay —— phong thư chứa đựng ước mơ của Cố Dữ Thâm năm mười tám tuổi.
Cô nhìn cô gái đang múa ba lê trên trang giấy, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cô không biết, lúc đó rốt cuộc Cố Dữ Thâm đã mang tâm trạng thế nào khi vẽ bức tranh này.
Cố Dữ Thâm thở dài, anh dừng xe ở bên đường, lấy khăn giấy ra giúp cô lau nước mắt, rồi lại cúi người xuống hôn lên khóe miệng cô: “Em khóc gì vậy?”
“Em xin lỗi.” Nước mắt cô vẫn không ngừng rơi xuống, “Em xin lỗi, Cố Dữ Thâm, đến bây giờ em vẫn không biết…”
Cô khóc nức nở, không nói nên lời.
Đến tận bây giờ em vẫn không biết được, những năm tháng ấy anh đã sống thế nào.
Hình ảnh lúc hai người chia tay vẫn luôn nằm trong tâm trí cô, cô thường xuyên nghĩ đến nó, dường như quên mất trước đó anh đã tốt với em thế nào, cũng quên đi mất tình yêu của anh sâu nặng đến nhường nào.
Thậm chí em còn cho rằng, anh đã quên mất em từ lâu rồi.
Nam Tri lại nghĩ đến lịch sử mua vé trong điện thoại anh, nghĩ đến việc Cố Dữ Thâm một thân một mình lên máy bay đến một đất nước xa lạ.
Thật ra thì…
Đến tận bây giờ Cố Dữ Thâm chưa bao giờ từ bỏ cô.
Nếu như không có sự kiên trì của anh, có lẽ bọn họ đã chia tay từ lâu rồi.
Cố Dữ Thâm kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dong-hon-doa-hong/3316569/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.