Phượng Giai vẫn còn đang ngẩn người ra, Nam Tri đã nhìn đi chỗ khác, cô bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
“Hả?”
Nam Tri đã tiến về phía trước, Phượng Giai đành phải đi theo.
Cũng may có màn đêm và đám đông bảo vệ cho bọn họ, cho đến khi đi qua đám người đó, Phượng Giai mới hỏi: “Người vừa rồi, là Cố Dữ Thâm à?”
Nam Tri bình tĩnh nói: “Ừ, cậu không thấy mấy người bên cạnh anh ấy sao, bọn Châu Việt đó.”
“Thế hả, tớ không để ý, chỉ là cách đây không lâu vừa mới ăn cơm với Châu Việt đó.”
Cố Dữ Thâm giống như một thanh kiếm sắc bén nhất, chỉ cần anh ấy ở đây, luôn có thể chặn đứng sự tấn công của người khác.
Phượng Giai còn nói, “Đúng là lâu rồi không gặp Cố Dữ Thâm, chỉ là anh ta vẫn giống hệt trước đây.”
“Giống hệt?”
“Đúng vậy mà, từ thời cấp ba anh ta đã như vậy, đứng ở đó giống như một tên sơn tặc đang thống trị vậy, mặc dù gương mặt kia rất nổi bật, nhưng vẫn là sự tồn tại khiến người ta không dám đến gần.”
Nam Tri bị phép so sánh kia của cô chọc cười: “Đáng sợ như vậy sao?”
“Đương nhiên là cậu không hiểu rồi, tên sơn tặc này hung hãn với người ngoài, nhưng bên trong lại khác, cậu…”
Phượng Giai nhanh mồm nhanh mép, nói được một nửa thì thấy sai sai, kịp thời dừng lại.
Nam Tri thản nhiên đổi chủ đề: “Tối nay cậu về đâu vậy?”
“Khu chung cư Lung Hồ.”
“Cậu vẫn còn ở đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dong-hon-doa-hong/2828316/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.