Nam Tri chỉ cảm thấy như bị chích vào tai.
Cô không nhịn được mà xoa xoa dái tai, nhìn anh nói: "Sao em lại giận chứ, rõ ràng anh bảo em qua giúp anh thoát khỏi cô ta mà."
Lúc này, Cố Dữ Thâm rất tốt tính, anh mỉm cười rồi gật đầu nói: "Được, cảm ơn em."
"..."
Sao nghe giống như nói cho có vậy, giống như là trong lòng anh đã nhìn thấu được cô, ngoài miệng thì qua loa lấy lệ dỗ dành cô vài câu.
Nam Tri dừng lại một lúc, cô lại bổ sung: "Dù sao sao thì sau này anh bớt trêu hoa ghẹo nguyệt lại, em lười giúp anh xử lý những chuyện này."
Anh lười biếng bật cười, nói: "Anh trêu hoa ghẹo nguyệt?"
Cố Dữ Thâm hỏi lại câu này vô cùng thản nhiên, nhưng tai Nam Tri trong lại nghe khác.
Cô nghĩ tới Tống Ảnh.
Sắc mặt Nam Tri trầm xuống một giây, cô nghiêng đầu nhìn bên ngoài của sổ, lầm bầm: "Tự anh biết rõ."
Cố Dữ Thâm cảm thấy tự nhiên trên người mình lại bị tạt một chậu nước bẩn.
Anh uống hơi nhiều, động tác cũng không còn dè dặt nữa, anh dựa lên người Nam Tri, còn véo mặt cô hai cái: "Anh biết rõ cái rắm."
Đã rất lâu rồi, anh không nói chuyện khốn kiếp như vậy, "Con mắt nào của em nhìn thấy ông đây trêu hoa ghẹo nguyệt?"
Đã lâu rồi Nam Tri không có thân mật với người khác phái như vậy.
Thậm chí cô còn cảm thấy, động tác bây giờ của hai người họ, còn thân mật hơn lúc ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dong-hon-doa-hong/2828273/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.