" Ông nội, Hạc Dư anh ấy bị tai nạn rồi......" 
" Cái gì, được rồi hai đứa bình tĩnh ở yên trong nhà, Tuệ Tuệ cháu nhớ là hai đứa phải ở yên trong nhà không được bước ra đường nửa bước rõ chưa." 
" Bây giờ ông tới ngay..." 
" Dạ con biết rồi." 
Cô đi nhanh vào phòng. 
" Anh à..." 
Hạch Trân nghe tin anh bị tai nạn nên cũng chạy sang xem anh thế nào. 
Hạch Trân:" Anh có bị làm sao không, có đau ở đâu không, anh làm em lo lắm có biết không?" vừa nói vừa khóc. 
" Anh không sao?" 
Anh nhìn thấy cô thì vội đuổi Hạch Trân đi. 
" Thôi em về phòng đi, ở đây có Tuệ Tuệ lộ cho anh rồi." 
" Nhưng...." 
" Cô không nghe thấy sao,anh ấy bảo ở đây có tôi rồi.." 
" Được vậy em về phòng..." 
Tuệ Lâm nhẹ nhàng đi đến tủ thuốc lấy dụng cụ để băng bó vết thương cho anh. 
" Anh ngồi yên để em xử lý vết thương cho." 
Từng hành động cử chỉ nhẹ nhàng của cô cứ như đang vuốt ve anh vậy, anh không còn cảm thấy đau nữa ngược lại rất dễ chịu. 
Không hiểu tại sao nhưng khi ở gần cô anh có cảm giác được yêu thương, trong lúc đang bôi thuốc anh nhìn cô không rời mắt. 
" Anh làm gì mà nhìn em dữ vậy..." 
" Bộ, mặt em dính gì sao??" cô nói với giọng điệu trêu ghẹo. 
" Ừm.." 
" Đâu mặt em dính gì??" cô bất ngờ đưa tay lên mặt. 
" Dính nụ hôn của anh.." Anh hôn cô. 
Cứ ngỡ sẽ bị cô chọc ghẹo không ngờ lại gậy ông đập lưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dinh-menh/206805/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.