Giờ cô còn có thể làm gì ngoài khóc nữa đâu chứ .
Suy nghĩ cô hỏi Đại Kình .
" Có nghĩa là lúc chúng tôi ăn cơm dưới nhà , anh ấy lấy chìa khóa ra ngoài một mình..."
" Đúng cậu ấy bị người của Lão gia truy sát.."
" Điều này đã xảy ra liên tục , nói thật thì cậu ấy sống được đến ngày hôm nay , đều là vì mẹ con cô ."
" Á ...... tại sao , tại sao?"
Cô thét lên khóc to , đánh vào người tự trách bản thân .
" Tuệ Lâm nghe chị nói , em phải bình tĩnh , bình tĩnh ,. bình tĩnh lại ...."
Thời gian cứ thế trôi qua 1 tiếng .....3 tiếng 4 tiếng .
" Bác sĩ , anh ấy .... có làm sao không ? Bác sĩ ."
" Anh ấy , do trước đó sử dụng quá nhiều thuốc an thần , cơ thể suy nhược trầm trọng , đã vậy còn để bị thương nặng kéo dài lâu như vậy . Sau khi anh ấy tỉnh lại chắc tôi phải hỏi anh ấy một câu rằng ( Anh có phải là con người không vậy?)"
" Trước mắt có thể anh ấy sẽ hôn mê một tuần ... Nhưng tôi phải thông báo với gia đình rằng , viên đạn ở vai tuy không sâu nhưng đã làm xương vai của anh ấy bị nứt cần khá nhiều thời gian để ổn định ....."
" Nói chung là anh ấy hiện tại không được làm bất kì điều gì ảnh hưởng đến sức khỏe nữa ."
" Cảm ơn, tôi cảm ơn bác sĩ nhiều lắm..."
Cô vui mừng đến nỗi lao lại cánh cửa trước phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dinh-menh/1257701/chuong-37-2.html