Miệng thì kêu đau, song cánh tay ôm đùi y lại tăng lực, giọng nói đáng thương hề hề vang lên.
“Nào có cách chứ, em sợ mà…”
“Em biết anh không chán ghét em, có lẽ còn hơi hơi thích em. Nhưng mà, anh chưa bao giờ nói ra cả. Em đã yêu anh yêu đến nỗi không thể không có anh, nhưng Tiểu Tả anh lại chưa từng nói một câu…Ngay cả một chữ ‘thích’ cũng chưa từng nói…”
“Không có một câu cam đoan của anh đã chết…Quá bi thảm.”
“Cho nên, Tiểu Tả nói cho em biết, anh có thích em không được không? Không cần yêu đâu, chỉ cần thích thôi là được rồi?” Mộ Dung lúng túng nói, một lúc lâu sau, gã đầy hi vọng ngẩng đầu.
Khuôn mặt sắc bén ngày thường của nam tử giờ thoạt nhìn có vẻ yếu ớt, con ngươi đen láy lấp loé vẻ hồn nhiên chỉ trẻ con mới có.
Nam tử này vốn vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Nếu không nói thích, liệu có thể khiến em đối với anh…
Đột nhiên bị suy nghĩ của mình doạ nhảy dựng, Tả La nhíu mày, dùng sức đẩy nam tử ra.
Tả La vẫn là không thể nói được mấy câu buồn nôn.
Không cần quay đầu lại y cũng biết nam tử phía sau đang thở dài, Tả La chuyển đề tài, hỏi vấn đề mà mình muốn biết.
“Xe hỏng hoàn toàn, sao em lại không có việc gì?” Tình hình của xe và người cực kì bất thường, loại kết quả đáng giá vui mừng này có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Mộ Dung cào tóc, nghĩ nghĩ nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dem-kinh-hon/2404719/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.