Cơ mà không cần Mộ Dung suy tính, mấy ngày nay gã vẫn đều được ngủ trên giường Tả La, bởi vì…Tả La toàn trực đêm.
Gần đây tình hình của viện trưởng không ổn, lại cứ kiên trì trực đêm, Tả la liền tự động tiếp nhận phần việc này thay ông.
“Đến lúc đó cho em một kì nghỉ phép là được rồi.” Y nói.
Viện trưởng cảm kích gật đầu.
Viện trưởng là một người rất có trách nhiệm, cho dù mỗi ngày đều có nhân viên kiểm tra ban đêm, nhưng ông vẫn kiểm tra lại các phòng.
“Em…Nếu phát hiện có gì khác thường…Nhớ nói cho thầy biết nhé….” Trước khi đi, viện trưởng do dự nói.
“?!” Tả La khó hiểu.
“Không…không có gì, em cẩn thận nhé.” Viện trưởng cười gượng rời đi.
Cái nhìn trước khi đi của viện trưởng có vẻ kì lạ, cộng thêm…trông mong.
Tả La nhún vai từ chối cho ý kiến.
Dùng đèn pin chiếu lên đồng hồ, giờ là 10: 56, ở bệnh viện hiện tại chỉ có bác sĩ và y tá trực đêm, cùng hai bảo vệ. Còn hai tầng cao nhất mà y phụ trách, hẳn là chỉ có mình y.
Nơi này chủ yếu là khu tài liệu và mấy phòng bệnh đặc biệt.
Bệnh nhân trong phòng bệnh thực im lặng, bọn họ là những người sống thực vật. Có người sẽ tỉnh lại vào một ngày nào đó, có người sẽ vĩnh viễn ngủ say…
Nhìn phòng bệnh 707, Tả La cười cười, trước đó không lâu Mộ Dung còn nằm trong đó.
Gã thực may mắn, đã tỉnh lại.
Bất tri bất giác Tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dem-kinh-hon/2404686/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.