“Tôi không muốn cậu.” Tả La thản nhiên nói.
“Tôi không thể muốn cậu.”
“Cách xa tôi một chút…Cẩn thận cậu rồi cũng sẽ bị tôi khắc chết.”
“Từ nhỏ đến lớn, tất cả những người kề cận tôi đều sẽ chết!”
“Tôi mới sinh ra đã khắc chết mẹ, rồi sau đó là ba, ngay cả đến ông bà nội nhận nuôi tôi cũng vậy…”
“A Biệt chính là vì tôi cho nên mới chết, giờ ngay cả đến Tư Tư con bé cũng…”
Bởi vì chuyện không thể tưởng tượng này, cho nên không một người thân nào chịu nhận nuôi y, mỗi ngày, y đều như quả bóng cao su bị đá tới đá lui.
Thỉnh thoảng cũng được nhận nuôi vài ngày ngắn ngủi, sau đó y lại rất nhanh bị trả về vì những lời đồn đãi, trẻ con trong cô nhi viện cũng không dám lại gần y, đôi khi sẽ có mấy đứa nhỏ mới tới cô nhi viện chơi với y, song ngày hôm sau khi y đi tìm bọn chúng, y đều nhận ra chúng hoảng sợ nhìn mình, gắt gao nắm tay đứa nhỏ khác trong viện.
“Yêu quái, cách xa tao ra, tao không muốn chết!”
Tả La bé nhỏ chậm rãi cúi đầu.
Đứa bé đã học được cách kiềm chế từ khi còn quá nhỏ, luôn bày vẻ không bận tâm trên mặt, những người tiếp cận y nếu không chết thì cũng sẽ rời bỏ y, bao nhiêu hi vọng mong chờ cứ như vậy đột nhiên thay đổi chỉ trong một ngày…
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Chẳng bằng không hi vọng, như vậy cũng sẽ không thất vọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dem-kinh-hon/2404681/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.