Mộ Dung không ngủ, chỉ lặng lẳng ôm nam nhân trong lòng, Tả La nằm trong lòng gã cũng không ngủ.
Mộ Dung ôm y thật chặt, thậm chí còn khiến y hơi đau, song Tả La không hé răng, chỉ lẳng lặng để gã ôm.
“Trời sáng rồi.” Đến khi ánh mặt trời tràn ngập căn phòng, Tả La khẽ nói.
Thân mình ôm lấy y phía sau run lên, cánh tay lại càng thêm siết chặt.
“Ưm…” Tiếng kêu khó chịu của Tả La nhất thời nhắc nhở Mộ Dung, gã cuống quýt buông cánh tay, trái tim…phút chốc bị mất đi một khối.
Nam nhân lập tức ngồi dậy, mất đi một phần sức nặng làm giường nổi lên một vết, Mộ Dung ghé vào nơi còn lưu lại dư âm ấm áp của nam nhân, thất thần nhìn y chậm rãi mặc quần áo.
Sống lưng vững chãi tinh tế, thắt lưng nhỏ hẹp, còn cả…
Dấu vết của gã trên đó.
Rất nhiều hồng ngân lấm tấm hiện trên da thịt lúa mạch, khiến y càng thêm mê người…
Mộ Dung thất thần nghĩ.
Không bao lâu nữa, trên người nam nhân sẽ không còn dấu vết của gã, thay vào đó sẽ bị người phụ nữ kia chiếm mất.
Người phụ nữ kia có thể dễ dàng lưu lại dấu vết trên người y mà không bị y kháng cự, có thể không ngừng lưu lại dấu vết minh chứng bọn họ mãi mãi thuộc về nhau.
Nếu mình là phụ nữ thì tốt rồi.
Mộ Dung dụi dụi mắt.
Nhìn Tả La ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Mộ Dung vội vàng nhảy dựng lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dem-kinh-hon/2404675/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.