“Kết hôn?!” Thanh âm như luồn lách qua kẽ răng phát ra, Mộ Dung sắc mặt cổ quái hỏi.
“Ừ.”
“Với ai?”
“Thương Biệt, hôm trước cậu cũng đã gặp cô ấy rồi.”
Tả La nói, chậm rãi đi về phía cửa, có lẽ là vì uống nhiều, bước chân nam nhân có vẻ loạng choạng, Mộ Dung lạnh lùng nhìn y chậm rãi ngồi ở bậc cửa thay giầy, chậm rãi lấy túi xách của mình, chậm rãi mở cửa.
Y muốn rời đi!!!!
Y muốn rời đi!!!!!!
Muốn…Rời đi!!!!!
Mặt tái xanh, trong đầu Mộ Dung chỉ lặp đi lặp lại lời này, trái tim như bị người ta khoét một góc, chịu đựng từng cơn gió lạnh lẽo tàn nhẫn thổi qua.
Không thể để y rời đi!!!
Trong lòng bỗng chốc xuất hiện sự cố chấp lạ lùng, giây tiếp theo, Mộ Dung phát giác bản thân cư nhiên đã kéo Tả La vào, khoá cửa vừa mới mở ra, sau đó nhấn khoá an toàn.
Tốt quá…Khoá an toàn bằng vân tay, một khi đã khoá… Y sẽ không thể đi khỏi được!!!
Nhìn nam nhân kinh ngạc nhìn mình, sau đó lao lên muốn mở cửa một cách vô vọng, Mộ Dung chợt thấy an tâm lạ kì.
Thật tốt quá…Y không đi được rồi…
Chầm chậm, trên môi Mộ Dung nở nụ cười hạnh phúc.
Mộ Dung nhẹ nhàng khom người về phía trước, dùng thân mình của chính mình vây nam nhân lên cánh cửa, gã vui vẻ cảm nhận sự run rẩy trên người nam nhân.
“Anh….không đi được rồi…” Hơi thở nóng bỏng đẫm mùi rượu ghé sát bên tai, như thể muốn khuấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dem-kinh-hon/2404668/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.