Anh ấy muốn ăn đồ ăn mình nấu đó nha
Mộ Dung thuận tiện đưa Tả La về nhà, cả đường đi đều hoa nở rộn ràng, mãi đến khi nhìn Tả La lên lầu mới nhớ ra…
Hợ, mình có biết nấu ăn đâu?
Mộ Dung chớp mắt đen sì mặt.
Trong trí nhớ, gã chính là cơm cũng chưa cắm bao giờ, mẹ gã cho rằng đàn ông học nấu ăn sẽ dễ ẻo lả, mẹ gã từ chuyện của ba mà trở nên thần hồn nát thần tính, từ trước đến giờ chưa bao giờ cho gã vào phòng bếp.
Tuy nhiên, yêu cầu khó khăn lắm Tả La mới đưa ra mình làm kiểu gì cũng phải thoả mãn y!
Nhìn thấy một hiệu sách ven đường, Mộ Dung bảo lái xe dừng lại rồi tự mình bước vào
Nấu ăn…Cần phải có sách dạy nấu ăn!
Mộ Dung hùng hổ càn quét một đống sách thường thức về nội trợ.
“Tiên sinh ngài muốn mua thể loại sách này à?” Ông chủ cười ha hả đột nhiên xuất hiện sau lưng Mộ Dung. Mộ Dung khí thế kinh người quay đầu lại.
Ông chủ bị trừng đến dựng lông tơ, song vẫn tiếp tục cười cười, đây là ngượng ngùng phải không? Ông nhớ rõ hồi trước lúc bác sĩ Tả lần đầu đi mua bộ sách ‘Người vợ đảm’ biểu hiện cũng hệt thế này. À mà cậu này nhìn có vẻ quen quen.
“Chỗ chúng tôi có bộ sách ‘Người vợ đảm’ được nhiều người khen lắm! Mấy hôm trước còn có một vị bác sĩ sống gần đây mua đó.”
“Bác sĩ? Là bác sĩ Tả sao?” Mộ Dung bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dem-kinh-hon/2404663/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.