Thế là qua một giờ, Tả La đầu đầy mồ hôi lại xuất hiện trong phòng của Mộ Dung.
Lúc này, y mang thân phận y tá tới.
“Cậu gọi tôi đến làm gì? Tôi không phải là y tá chuyên nghiệp.”
Mộ Dung hừ lạnh một tiếng.
“Nếu anh không muốn làm cho tôi cũng được, chỉ cần đi dọn sạch mấy nữ y tá hai mắt tim hồng kia đi.”
Tả La lập tức hết chỗ nói.
Vậy là Tả La đành phải nhận nhiệm vụ này. Y biết mình không nên nhận, song trong tiềm thức, y vẫn muốn đến nhìn nam tử một chút.
Linh hồn sau trở về thân thể đôi khi cũng xảy ra sự cố mà, Tả La tự cho mình một lý do sứt sẹo như thế.
Cơ mà Tả La chung quy vẫn giữ lại sự dè dặt của bản thân: y không ở lại phòng dành cho khách của nhà họ Mộ như các y tá trước, mà là mỗi ngày ngồi xe 1 tiếng phong trần mệt mỏi chạy tới.
Bữa sáng mỗi ngày của y ngoài bánh quẩy sữa đậu nành, còn có thêm cát cánh muối.
Cũng không phải ngon lắm, là Mộ Dung muối trước khi đi.
Bởi vì có một lần y vô tình nói thích ăn, cho nên tên kia mới cố ý học. Vì là lần đầu tiên làm nên thực sự không ngon lành gì, nhưng Tả La vẫn ăn rất tích kiệm, mỗi ngày chỉ ăn một ít.
Dưa chua dĩ nhiên không còn nhiều lắm, phỏng chừng chỉ đủ để ăn thêm hai ba hôm nữa.
Dấu vết tồn tại của tên kia…sẽ mau chóng biến mất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dem-kinh-hon/2404657/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.