“Ủa? Ta không nói gì sao? Xin lỗi nhé ” Lão đạo trưởng cười ha hả, trên mặt không có tí nào là tỏ vẻ hối lỗi, “Mang theo bên người mấy thứ như móng tay này, tóc này hoặc tuỳ tiện một vật gì đó tương tự như vậy của người ký ước, cũng chính là người cung cấp sinh khí, là có thể rời đi một khoảng cách rất xa, tuy nhiên bổ sung sinh khí vẫn là thiết yếu, đơn giản thế ta tưởng cậu biết chứ.”
“Đạo trưởng!” Tả La không hờn giận trừng đạo trưởng, lão gia tử tám phần là cố ý! Cố ý cột mình với cái tên công tử này, vốn ông có ý tốt, nhưng nào ngờ lại là hại khổ y.
Nhìn Tả La như trút được gánh nặng, Mộ Dung biết mình hẳn là nên cao hứng, nhưng sao lại không thể cao hứng nổi.
Anh biết có thể hất tôi đi liền cao hứng đến vậy sao?
Nhìn nụ cười bên môi nam nhân, vốn cảm thấy nam nhân lúc cười rộ lên cũng rất dễ nhìn, song khi nghĩ đến nụ cười này là vì có thể hất mình qua một bên mới xuất hiện, Mộ Dung liền cười không nổi.
“Ơ? Trên chăn này…” Xốc chăn lên, viện trưởng mắt cú vọ phát hiện trên chăn của bệnh nhân có thứ gì đó kì kì.
“Vừa nãy em lau người cho cậu ấy bị đổ lên. Giờ phải đi giặt thôi!” Tả La tiến lên một phát ôm chăn, nguy rồi!!! Thứ đó của tên kia không cẩn thận bị dính lên…
Nhìn bóng Tả La vội vội vàng vàng chạy đi, viện trưởng kì quái trừng lớn mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dem-kinh-hon/2404617/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.