Đôi mắt nhạt nhòa, cô đang chờ chồng mình giải thích, hãy nói phải là sự thật.
Anh không đi những chỗ đó, xưa kia anh khinh thường nơi đó, anh sẽ không bao giờ nhúng chàm.
– Hôm nay anh mệt quá, sáng mai mình nói chuyện được không?
Minh bỏ về phòng ngủ để Linh ngồi bơ vơ ở ngoài, cô về phòng nhỏ, cô ôm hai con vào lòng ngủ thiếp đi, sáng sớm hôm sau ba mẹ con tỉnh dậy Nhật Minh đã đi làm.
Linh nhìn gian bếp, cô giúp việc hàng ngày vẫn chuẩn bị bữa sáng, trưa, tối đều đặn.
Cô không nhớ đã bao lâu rồi cả nhà không ngồi ăn chung mâm, anh không ôm hai con trêu đùa, đi sớm về khuya liên tục mấy tháng liền, nếu không nhận được đoạn tin nhắn từ máy lạ đó cô còn ngây ngốc tin tưởng chồng mình vì bận không về cùng mẹ con cô.
Linh lấy xe đưa hai con về nhà ngoại gửi ông bà trông giúp, cô trở về nhà chờ đến tối Nhật Minh về, cô muốn cùng anh sòng phẳng.
Đêm đến 00h30 Minh mới một dạng say khướt đi về nhà.
– Anh sao hôm nay vẫn say khướt thế?
– Sao?…
Nhật Minh lạnh lùng trả lời, Linh hụt hẫng, trời không lạnh mà cả người Linh rét run.
– Anh nói chuyện với em như thế hả Minh? Anh đi tiếp khách hàng ngày nào cũng gần sáng, có hôm đi qua đêm không về nhà? Anh về nhà thì ngủ như chết, anh có biết bao lâu rồi anh không ôm các con không Nhật Minh?
– Em muốn anh phải làm sao?
– Anh có chuyện gì nói thẳng ra, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dau-dinh-menh/2587088/chuong-20.html